Bàng Ấu Gia cười nói, "Đừng căng thẳng, tôi chỉ nói đùa với cô thôi."
Bàng Ấu Gia kiểm tra công việc phảm làm hôm nay của Vân Cẩm một chút, nói với Vân Cẩm: "Hôm nay lượng công việc của cô không nhỏ nha, theo tộc độ này, cô nhất định phải làm thêm giờ."
Vân Cẩm vội vàng nói: "Không sao, tôi biết làm xong công việc mới về nhà."
Bàng Ấu Gia ừ một tiếng, "Mấy ngày gần đây có chút bận rộn, kiên trì thêm mấy ngày, đến khi giao hàng ngừng chuyển chở, chúng ta cũng có thể nghĩ tết."
Bởi vì sau khi giao hàng ngừng chuyển chở, các công tỷ cũng sẽ không làm quảng cáo nữa, Bàng Ấu Gia không nhận quảng cáo, livestream trên Taobao cũng sẽ dừng lại, chuyện này đồng nghĩa với việc Bàng Ấu Gia và hai trợ lý có thể tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc nghỉ, Bàng Ấu Gia vẫn phải đăng Weibo và Tiểu Hồng Thư, duy trì nhiệt độ của mình, vì vậy cần phải chuẩn bị nhiều hình một chút, cho nên mấy số hình mà Vân Cẩm cần chỉnh sửa tăng lên.
Quả nhiên như Bàng Ấu Gia nói, buổi chiều sáu giờ, Vân Cẩm phát hiện mình còn một đống công việc còn chưa làm xong, Vân Cẩm vội vàng gọi điện cho nhà, "Ba, tối nay con phải tăng ca, không trở về ăn cơm tối."
Sau đó ôm tâm lý may mắn, Vân Cẩm gửi một tin nhắn Wechat cho Lý Vũ Tinh, "Sunny, hôm nay cánh tay của tôi bị đau, tốc độ chỉnh sửa rất chậm, không làm xong công việc được, cô có thể giúp tôi làm một ít không?"
Giống với dự liệu của Vân Cẩm, tin nhắn của cô không có bất kỳ câu trả lời nào.
Chẳng qua hôm nay vốn là ngày nghỉ của Lý Vũ Tinh, quả thật Lý Vũ Tinh không có nghĩa vụ chia sẻ công việc với cô, Vân Cẩm lặng lẽ tăng nhanh tốc độ ở tay, hy vọng có thể làm xong công việc trước khi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng chạy.
Buổi tối tám giờ, Vân Cẩm kiểm tra lại lượng công việc còn thừa lại của mình, chắc chắc mình không có cách nào làm xong trước khi tàu điện ngậm còn chạy, chỉ có thể nhắm mắt nói rõ tình huống với bà chủ Bàng Ấu Gia, "Ấu Gia, nếu như tôi làm xong công việc trong phòng làm việc, tôi sẽ không kịp đến chuyến tài điện ngầm cuối cùng, tôi có thể mang một ít công việc về nhà làm được không?"
Bàng Ấu Gia kiểm tra chút công việc còn thừa lại, hỏi Vân Cẩm: "Cô còn có thể ở trong phòng làm việc làm xong những cái gì?"
Vân Cẩm nói ra công việc mình nắm chắc có thể làm xong, Bàng Ấu Gia gật đầu, "Được rồi, còn dư lại cô đừng động vào, tôi tự làm."
Vân Cẩm có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cứ luôn cảm ơn Bàng Ấu Gia, "Cảm ơn bà chủ!"
Chuyến tài điện ngầm cuối cùng khách cũng không ít, Vân Cẩm đứng mấy trạm, mới có một chỗ trống ngồi xuống, như còn hai trạm nữa Vân Cẩm phải đổi chuyến. Ngay khi cô do dự có nên ngồi xuống hay không, một người đàn ông trung niên ba bước thành hai bước xuyên qua trước người Vân Cẩm, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi trống kia.
Cũng tốt, không cần phải xoắn xuýt nữa.
Nhưng mới vừa đứng, tài điện ngầm đã dừng lại, người đàn ông trung niên kia vội vàng đi ra khỏi tài điện ngầm, chỗ bên cạnh Vân Cẩm lại trống.
Lần này Vân Cẩm không xoắn xuýt nữa, lập tức ngồi xuống, mọi người đều rất mệt mỏi, có thể ngồi không đứng rất tốt.
Vân Cẩm đi ra khỏi tài điện ngầm, đang đi đến phần cuối của cầu thang, thấy được bóng người quen thuộc. Trong lòng Vân Cẩm vô cùng cảm động, ba không yên tâm để cho cô buổi tối về nhà, đặc biệt đến trạm tàu điện ngầm chờ cô.