Một người đàn ông cao to như ông ta, dù thế nào cũng có thể kéo được một cô gái chứ?
Tài xế lại nhìn Vân Cẩm một cái, tê___ cô gái này cũng đủ cao lớn!
Không được, ông ta không dám đưa tay kéo, ngộ nhỡ kéo theo mình...Ông ta vẫn là cảm thấy nếu tình hình không bình thường sẽ mau báo cảnh sát vậy!
Tài xế đậu xe ở bên cạnh cầu Bát Kiều, một đường bám theo Vân Cẩm lên cầu, Vân Cẩm hoàn toàn không để ý phía sau còn có một người đi theo mình.
Cô đi tới chính giữa cây cầu lớn, lấy ra chiếc điện thoại cũ từ trong túi xách, dùng sức lực lớn nhất ném cái điện thoại cũ vào trong lòng sông.
Tận mắt nhìn thấy chiếc điện thoại cũ chìm vào trong nước sông cuồn cuộn, không thấy tung tích nữa, cuối cùng Vân Cẩm cũng bình tĩnh lại. Điện thoại rơi vào trong dòng sông sâu rộng như vậy, sợ rằng trong nháy mắt đã bị nước sông cuốn xa mấy trăm mét, cuối cùng hoặc là chìm xuống đáy sông, hoặc là xuôi dòng mà bị cuốn vào biển.
Mặc kệ là kết cục nào, cô cũng sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy chiếc điện thoại cũ kia. Hơn nữa điện thoại cũ ngâm trong nước mười mấy phút nhất định sẽ hỏng, mặc kệ điện thoại cũ xảy ra chuyện gì, cô cũng không cần sợ nữa...
Thần kinh căng thẳng rất lâu cuối cùng cũng được thả lỏng, Vân Cẩm nhất thời cảm thấy cả người mình không có sức, cô đưa tay vịn lan can bên cạnh của cây cầu, muốn đứng nghỉ ngơi một chút, đột nhiên cánh tay bị của người ta kéo lại: "Cô gái! Không có cái khổ nào không vượt qua được! Trước khi tôi và vợ tôi kết hôn, tôi cũng bị đá năm lần! Tôi cũng chưa từng nghĩ tìm chết!"
Năm phút sau, Vân Cẩm ngồi ở hàng ghế sau của tài xế xe tốc hành bị đá năm lần trước khi kết hôn, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.
"Cô gái! Nhà cô ở đâu? Tôi chở cô về miễn phí!" Tài xế xe tốc hành mặt đầy ân cần.
Vân Cẩm cũng không phải là muốn tìm chết thật, tất nhiên không thể chiếm lời từ lòng tốt của tài xế xe tốc hành: "Chú đưa cháu đến trạm tàu điện ngầm gần nhất đi."
Nhà cô còn rất xa, đón xe về nhà cô không trả nổi.
Vân Cẩm và tài xế trao đổi: "Cháu gọi xe trên Didi, chú đến chở cháu theo đơn đặt sao?"
Tài xế nói: "Đừng, bây giờ đều là app chia đơn, không phải chúng tôi chủ động nhận đơn. Từ chỗ này đến trạm tàu điện ngầm không tới giá tiền của một cái lăn bánh, tôi tặng miễn phí cho cô là được, nếu như cô nhất định muốn trả tiền, vậy thì lúc xuống xa trực tiếp chuyển qua Alipay đi."
Vân Cẩm cầm điện thoại ra định quét mã QR của Alipay, nhưng mà khoảnh khắc sau khi mở khóa màn hình, trong nháy mắt cả người Vân Cẩm lạnh như băng___
Một lần nữa cô lại nhìn thấy biểu tượng của [Cuộc sống mộng ảo].
Lẳng lặng nằm ở trong chiếc điện thoại mới của cô.
Trong lòng Vân Cẩm lập tức sinh ra xúc động muốn vứt điện thoại mới đi.
Nhưng mà loại xúc động này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, chiếc điện thoại mới gần 9000 tệ, còn nhiều hơn một tháng lương của cô. Tiền cô mua điện thoại còn là mượn của Lâm Nam Nam, coi như cô lập tức ném điện thoại mới đi...9000 tệ này vẫn phải trả!
Chuyện cho tới bây giờ, tất nhiên Vân Cẩm cũng biết vấn đề mà cô gặp phải không hề liên quan đến điện thoại. Cô ném điện thoại cũ đi, [ Cuộc sống mộng ảo ] lập tức xuất hiện ở trong chiếc điện thoại mới của cô. Coi như cô lại ném điện thoại mới đi, thay một cái điện thoại khác, chỉ sợ cũng giống như vậy.