Chương 9

Vân Cẩm thật sự nghe theo yêu cầu của Lâm Nam Nam tay trái lượn lượn ba vòng, tay phải lượn ba vòng, trái phải đều uốn éo...Cho đến khi nhìn thấy Lâm Nam Nam không nhịn được cười to, mới phản ứng được Lâm Nam Nam hiển nhiên đã sớm chắc chắn người ở đầu video khác chính là cô!

Vân Cẩm giận đến mức lập tức cúp video, quả nhiên sau khi video bị ngắt, cô lập tức nhận được thông báo chuyển khoản từ Alipay, Lâm Nam Nam chuyển cho cô 9000 tệ.

Vân Cẩm quay về tiệm bán điện thoại trả tiền, ông chủ giúp Vân Cẩm đóng gói điện thoại, từng bước kích hoạt điện thoại. Sau đó Vân Cẩm đứng ở trong tiệm, kết nối với wifi của trung tâm kỹ thuật số, đối chiếu với cái app trong điện thoại cũ, tải xuống và cài đặt toàn bộ trong điện thoại mới.

Tất nhiên, ngoại trừ [ Cuộc sống mộng ảo ].

Ông chủ bán điện thoại chỉ cho là Vân Cẩm vội muốn đổi điện thoại mới, thanh niên như vậy ông ta đã gặp nhiều rồi, không hề cảm thấy kỳ lạ. Ông ta không biết là, sau khi Vân Cẩm đi thang máy xuống lầu, chạy thẳng tới phòng kinh doanh di động ở lầu dưới của trung tâm kỹ thuật số: "Xin chào, điện thoại cũ của tôi mất rồi, tôi muốn ngừng số điện thoại của tôi, sau đó làm một tấm thẻ mới."

Mười mấy phút sau, trong chiếc điện thoại Apple mới tinh của Vân Cẩm đã nhiều thêm một cái thẻ điện thoại mới toanh, vẫn giữ nguyên như số điện thoại ban đầu của cô.

Vân Cẩm dùng điện thoại mới gọi một chiếc xe tốc hành, điểm cuối viết là "Bát Kiều".

Sau khi lên xe, tài xế lập tức hỏi Vân Cẩm: "Cô gái, rốt cuộc là cô muốn đi tới chỗ nào gần cầu Bát Kiều?"

Vân Cẩm trả lời: "Chính là đi cầu Bát Kiều, chú đưa cháu tới bên cạnh cầu Bát Kiều là được."

Tài xế nghe thấy lời của Vân Cẩm, cái chân vừa muốn đạp chân ga trong nháy mắt dừng lại, không dám lái xe, quay đầu lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vân Cẩm: "Cô gái cô muốn đi cầu Bát Kiều làm gì?"

Bát Kiều là một trong những cây cầu lớn vắt qua sông của thành phố này, vắt ngang qua nước sông cuồn cuộn, dài gần hai cây số, mặc dù bên cạnh hai phía của sáu làn xe cũng chừa lại một làn xe hẹp dành cho xe không cơ động, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới có người ngồi xe đạp đi qua, người đi bộ...ít lại càng ít.

Vị khách mà hôm nay ông ta kéo được, đón xe đi cầu Bát Kiều xa như vậy, còn kêu ông ta dừng ở bên cạnh cầu Bát Kiều là được rồi, làm cho tài xế không thể không nghĩ nhiều.

Dưới cầu là nước sông cuồn cuộn...Không phải năm nào đó có mấy người nhảy từ trên xuống sao?

Nếu như là bình thường, Vân Cẩm nhìn thấy phản ứng của tài xế, nhất định có thể biết tài xế nghĩ sai rồi, nhưng mà bây giờ cô đang thiếu ngủ rất nghiêm trọng lại vô cùng căng thẳng, đầu óc rơi vào trạng thái nửa không hoạt động, thuận miệng bịa ra một cái lý do: "Cháu và bạn trai chia tay rồi, cháu đi lên cầu Bát Kiều để ném cái điện thoại mà anh ta tặng cháu."

Tài xế nghe thấy Vân Cẩm nói ""chia tay", trong lòng càng luống cuống, ông ta không muốn đưa Vân Cẩm đi cầu Bát Kiều, nhưng nghĩ lại, nếu như mình từ chối cô gái này, có thể cô sẽ lập tức gọi một chiếc xe tốc hành khác, ngộ nhỡ tài xế của chiếc xe tốc hành sau là một người vô tâm...Tài xế suy nghĩ một chút, quyết định nên đưa Vân Cẩm đến cầu Bát Kiều, sau khi đậu xe xong ông ta liền đi theo Vân Cẩm, nếu như cô gái này thật sự muốn nhảy cầu, ông ta sεメ kéo cô về!