Hứa Tử Chiêu không ngờ rằng ở đây lại có thể nhìn thấy cáo, và không chỉ một con, mà là cả một đàn.
Tuy nhiên, trái tim đang phấn khích của cậu nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhìn thấy môi trường thê lương của Ám Ngục.
Đây không phải là thời hiện đại, không phải là khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã, mà là nhà tù mạng tâm linh do đế chế xây dựng.
Việc đột nhiên xuất hiện quá nhiều cáo, nhìn thế nào cũng rất có vấn đề.
Hứa Tử Chiêu nghiêm túc nói với bản thân rằng mình phải cẩn thận, tự chủ, suy nghĩ kỹ trước khi hành động, rồi nói: "Chúng ta đi xem tình hình."
"Vâng, ngài trưởng ngục."
Ngay lập tức, EV nhìn thấy nụ cười trên môi trưởng ngục trẻ tuổi đột nhiên nở rộ, khuôn mặt cậu ấy như đang nói "A~ những chú cáo nhỏ lông mượt mà, thật ngoan ngoãn và đáng yêu", thần sắc rạng rỡ, ánh mắt sáng rực, hai bước ba bước đi tới.
【Phát hiện: Trưởng ngục không còn buồn bã nữa.】
【Phát hiện: Trưởng ngục đang rất vui vẻ.】
Mắt EV-679 quay tròn một vòng một cách vô cảm.
Bỗng nhiên, trong đầu nó xuất hiện một đoạn mã chưa từng xuất hiện trước đây.
Nhưng nó không thể phân tích được đoạn mã đó có nghĩa là gì.
Như một người quản gia chăm chỉ và tận tụy, EV trung thành và mới lạ ghi lại cảnh Hứa Tử Chiêu vui vẻ cười tươi, phân tích nguyên nhân khiến đối phương vực dậy tinh thần.
Cuối cùng, nó tạo một thư mục mới trong hệ thống, lưu trữ và sao lưu những thông tin này, đánh dấu mức độ bảo mật cao nhất 【Tuyệt mật】.
Ngoài Hứa Tử Chiêu, không ai có thể truy cập được.
Hứa Tử Chiêu không mất nhiều thời gian để đuổi kịp đàn cáo nhỏ.
Không phải cậu chạy nhanh, mà do vài tên lính canh đuổi theo sau đã lao ra, chặn chúng lại ở góc tường.
Đối mặt với mũi súng nhọn hoắt, những cục bông phản ứng khác nhau. Có con đứng chắn ở trước, nghiến răng phát ra tiếng gầm đe dọa. Có con ôm đầu run rẩy, vẻ ngoài nhỏ bé thật đáng thương.
Hứa Tử Chiêu nhìn thấy mà lòng mềm nhũn.
Cậu định quan sát thêm một lúc, nhưng khi thấy lính canh giơ súng trường lên, vẫn không nhịn được lên tiếng: "Đợi chút đã."
"Ngài Giám ngục."
Đám ính canh lập tức thu tay lại, nhường đường cho cậu đi qua.
Mười mấy cục bông nhỏ đang ở trạng thái căng thẳng cao độ, khi thấy người đứng trước mặt thay đổi, không những không thả lỏng, mà còn trở nên bồn chồn, sục sôi, vểnh tai lên phát ra tiếng gầm gừ chói tai.
Đám lính canh vừa rồi bị chúng phun nước bọt mấy lần, vẫn không hề hấn gì.
Nhưng lúc này, khi thấy Hứa Tử Chiêu bị chúng gầm gừ, họ giống như bị chạm vào điểm cấm kị, lập tức trở nên hung hăng, lại giơ cao súng trường.
Trong tích tắc, nơi đây trở thành đấu trường chọi gà.
Hứa Tử Chiêu vội vàng ngăn cản những khối thịt to lớn đang nổi giận: "Đừng căng thẳng, chúng chưa làm hại tôi."
Cậu nhìn quanh, thắc mắc: "Tại sao những con vật nhỏ bé này lại đeo vòng cổ và xiềng xích?"
EV đi theo phía sau Hứa Tử Chiêu, giải thích: "Chúng là tù nhân của Ám Ngục, cần đeo bộ điều khiển tâm linh và xiềng xích hạn chế hành động."
Tù nhân? Cáo?
Hứa Tử Chiêu không ngờ rằng hai điều này lại có liên quan với nhau.
Trước đây, EV đã đề cập đến việc có động vật hoang dã xuất hiện vào ban đêm, cậu còn tưởng là do tù nhân nào đó mang về nuôi.
Tình huống có chút kỳ lạ, Hứa Tử Chiêu thận trọng hỏi: "Chẳng lẽ chúng là người?"
Là thú (thực thể).
Là người (tên gọi khi giao tiếp).
Hai thế giới với những quy tắc cơ bản của riêng mình, tại thời điểm này, đã tạo ra một xung đột không thể hòa giải.
Theo thứ tự ưu tiên trong từ vựng, EV đã chọn trả lời một cách toàn diện hơn: "Đúng vậy, chúng thuộc bộ ăn thịt, họ chó, chi cáo."
Câu trả lời rất tốt, nhưng không liên quan gì đến câu hỏi.
Hứa Tử Chiêu nghi ngờ mình đã hỏi sai: "Chúng là người?"
"Đúng vậy."
"Cũng là cáo?"
"Đúng vậy."
"..." Hứa Tử Chiêu hít một hơi thật sâu, "Chẳng lẽ là những nàng cáo tai mèo có thể biến thành người trong truyền thuyết?"
Cáo không có tai mèo, EV phủ nhận: "Không phải."
Hứa Tử Chiêu: "????"
"Vậy rốt cuộc là gì?"
Để tránh làm mình choáng váng, Hứa Tử Chiêu kịp thời dừng lại câu chuyện. Nhưng ngay lập tức, cậu lại đối mặt với một vấn đề không thể bỏ qua: "Tại sao chúng lại bị nhốt trong Ám Ngục?"
EV: "Bị bắt vì vi phạm luật pháp của đế quốc."
“Không, tôi muốn hỏi cái khác.”
Người bí ẩn dẫn cậu xuyên qua không gian này liên tục nhấn mạnh sự "cao quý" của Ám Ngục, như thể nếu không phải là một tay xã hội đen xảo quyệt và độc ác thì không thể được giam ở đây.
Dù cho Hứa Tử Chiêu cảm thấy chán ghét người bí ẩn, nhưng khi biết nơi này thậm chí không có cả một cái toilet, nhận thức của cậu đã vỡ tan thành từng mảnh. Cậu cũng buộc phải thừa nhận——
Với mức độ tàn bạo của Lục Tư Trạch và tay sai của anh ta, hoàn toàn xứng đáng được quản lý đặc biệt.
Vậy còn đám cáo này thì sao?
"Chúng phạm phải tội gì lớn? Gϊếŧ người, phóng hỏa, đầu độc hay vận chuyển hàng cấm?"
EV: "Cố ý gây thương tích, cướp tài sản, phá hoại tài sản công."
"Nhưng tội lỗi khiến chúng bị nhốt trong Ám Ngục còn nghiêm trọng hơn nhiều."
Nghe thấy vậy, Hứa Tử Chiêu lập tức phấn chấn tinh thần, nghiêm túc hỏi: "Là gì vậy?"
"Hỗn huyết."
"..." Trên đầu Hứa Tử Chiêu chậm rãi hiện ra một dấu hỏi chấm.
Cậu quay đầu lại để quan sát kỹ hơn.
Màu chủ đạo là đỏ, bộ lông của những con cáo nhỏ có màu đen, trắng, xám, khá tạp nham.
Tuy nhiên——
"Hỗn huyết là tội ác còn nghiêm trọng hơn cả gϊếŧ người đốt nhà?"
Hứa Tử Chiêu nói, bản thân cậu cũng thấy buồn cười.
Nhưng cậu không thể cười thành tiếng.
EV trông rất nghiêm túc, như thể đó là một sự thật không thể chối cãi.
Không khí có chút im lặng, Hứa Tử Chiêu và EV nhìn nhau chằm chằm trong vài giây.
Khi cậu mở lời lần nữa, giọng điệu đã thay đổi: "Hãy cho tôi biết lý do tại sao hỗn huyết bị coi là phạm tội."
"Tinh thần lực là kỹ năng sinh tồn quan trọng của sinh vật. Gene càng thuần khiết, tinh thần lực càng mạnh."
"Hỗn huyết lai tạp sẽ làm ô nhiễm độ tinh khiết của gene, khiến tinh thần lực giảm sút. Ví dụ, một đứa trẻ sinh ra từ cha mẹ cấp A và cấp B, 97,32% sẽ là cấp B hoặc cấp C, chỉ có xác suất cực kỳ nhỏ mới tái hiện cấp A."
"Nếu cứ để tình trạng này tiếp tục, sẽ không có lợi cho sự thịnh vượng của đế quốc."
Hứa Tử Chiêu lập tức phản bác: "Nếu việc ô nhiễm gen có hậu quả nghiêm trọng như vậy, thì cũng nên trừng phạt những người cố tình phạm tội, chứ liên lụy gì đến những đứa trẻ hỗn huyết?"
"Để những đứa trẻ hỗn huyết cùng chịu tội, khiến người dân có tâm lý bài trừ, là biện pháp răn đe cần thiết. Đế quốc cũng sẽ định kỳ công khai xử tử tù nhân cấp C trở xuống, để tăng cường sức răn đe."
"——Kể cả đó là một đứa trẻ mới sinh?"
"Kể cả đó là một đứa trẻ mới sinh."
Trời dần tối, những con quạ bay trên bầu trời, phát ra tiếng kêu như đang nhạo báng.
Giọng nói của EV là giọng nói máy móc tiêu chuẩn, lạnh lùng và không có chút cảm xúc nào.
Câu nói cuối cùng của nó nghe thật hiển nhiên.
Nhưng cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Lòng Hứa Tử Chiêu thắt lại, cảm giác khó hiểu và vô lý cứ dâng lên trong lòng.
Sự thôi thúc khiến cậu ngẩng đầu lên, nhìn lại nơi này một lần nữa.
Phía trên đầu chính là bức tường bên ngoài nhà tù.
Do diện tích nhỏ, mấy chục ô cửa sổ chật chội san sát nhau, trông dày đặc.
Không ít tù nhân đang đứng trong bóng tối đối diện với cửa sổ, lén lút quan sát cậu.
Những ánh mắt ấy hoặc kính trọng, hoặc sợ hãi, hoặc mang theo những cảm xúc khác, khi phát hiện ra Hứa Tử Chiêu đang chú ý đến mình, ngay lập tức thu lại.
Không ngạc nhiên khi nơi này rất yên tĩnh, một người cũng không thấy đâu, hóa ra là họ đều đang trốn.
Nghĩ lại cũng thấy đúng, đám người Lục Tư Trạch gây ra động tĩnh lớn như vậy, Ám Ngục lại nhỏ đến nỗi không thấy đầu không thấy đuôi, nếu những người khác không lo lắng, thì làm sao có thể yên lặng như vậy được.
Hứa Tử Chiêu đứng yên tại chỗ trong một thời gian dài, ánh mắt mờ mịt, không nói một lời.
Cuối cùng, cậu thở dài một hơi, thầm thì suy ngẫm: "Tôi không nên kiêu ngạo như vậy."
Kể từ khi biết rằng Ám Ngục chỉ giam giữ những tội phạm nguy hiểm, Hứa Tử Chiêu đã tự vạch ra một ranh giới rõ ràng trong lòng, phải tách biệt mình và tù nhân.
Vì vậy, khi Lục Tư Trạch cứu cậu, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là biết ơn, mà là sợ hãi và cảnh giác.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó cậu thật kiêu ngạo.
"Kiêu ngạo" là một từ mang nghĩa xấu. EV vô thức sửa lại: "Hệ thống của tôi có thể phân tích tính cách cá nhân, EV không cho rằng ngài đã làm những hành vi phù hợp với "kiêu ngạo"."
"Theo quan sát của EV, tính cách của ngài nên được định nghĩa là "thân thiện"."
Hứa Tử Chiêu mỉm cười, không giải thích gì thêm, vỗ vai nó một cái, nói một câu "Cảm ơn", rồi lại nhìn về phía góc tường.
Lâu như vậy rồi mà những cục bông vẫn không thả lỏng, vẫn chen chúc nhau một cách cảnh giác và lo lắng.
Thấy Hứa Tử Chiêu đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt chúng, mấy con cáo nhỏ lập tức giương mình lên, một lần nữa hung hăng phun nước miếng.
Nhưng Hứa Tử Chiêu chỉ cần một câu, đã vạch trần vỏ bọc yếu ớt của chúng.
"Các em chắn nhau kín như vậy, là sợ anh nhìn thấy bé con ở bên trong sao?"
Mấy con cáo nhỏ vừa rồi còn đang hung dữ, lập tức giật mình một cái, lông xù lên suýt nữa rơi mất màu.
Tử Tiêu mỉm cười, tiếp tục giải thích: "Anh đã thấy vết máu thấm ra từ mặt đất, vết thương của nó rất nặng. Khi các em mang nó ra ngoài, đã bị lính canh truy đuổi. Anh đoán các em đã cứu nó trước khi bị hành hình, đúng không?"
Lính canh gọi Hứa Tử Chiêu là trưởng ngục, những con cáo nhỏ tất nhiên đã nghe thấy.
Nghe nói trưởng ngục nắm quyền quản lý tất cả hình phạt và quy tắc của Ám Ngục, có thể tùy ý đánh gϊếŧ tù nhân.
Điều khiến chúng càng thêm hoảng loạn là, Hứa Tử Chiêu đã nhìn thấu sự thật ngay cả khi chưa hỏi han, chúng thậm chí không có cơ hội biện minh.
Lúc này, vẻ ngoài của chúng càng hung dữ bao nhiêu, nội tâm lại càng sợ hãi bấy nhiêu.
Sẽ bị phạt thế nào?
Sẽ bị gϊếŧ sao?
Nhưng ai ngờ Hứa Tử Chiêu lại vỗ tay một cái thật mạnh: "Đúng là trùng hợp, anh cũng vừa mới tha cho một nhóm người cũng cướp tù!"
Những con cáo không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn cậu: "... ư?"
"Kẻ cầm đầu tên Lục Tư Trạch, các em chắc cũng nghe qua danh tiếng, tù nhân bị cướp tên Shelley, hiện vẫn còn sống, đang được cứu chữa."
“Ý của anh là, nếu anh có thể tha cho bọn họ, thì cũng có thể tha cho các em. Sau cùng, so với bọn họ, tội của các em không thể nào lớn hơn được.”
Giọng nói của Hứa Tử Chiêu không lớn không nhỏ, khi khẽ mỉm cười, ánh mắt cậu toát ra một chút dịu dàng khiến người ta say đắm.
“Anh không hỏi các em đã phạm sai lầm gì. Chỉ cần bước đến trước mặt anh, anh sẽ tha thứ cho tất cả những gì các em đã làm trước đây, và sẽ cho người chữa trị cho bé con kia.
Cậu giơ tay ra, lòng bàn tay hướng xuống: "Thế nào, có tin anh không?"
Những cục bông nhìn nhau, ngơ ngác.
"Ư?"
Cậu ta nói thật sao?
"Ư…”
Lính canh nghe theo lời cậu ta, cậu ta có thể trực tiếp tấn công chúng ta, không cần phải lừa chúng ta...
"Ư? Awo awo!"
Có lẽ đó chỉ là trò đùa của cậu ta thôi? Trước tiên cậu ta sẽ lấy lòng tin của chúng ta, sau đó sẽ đập tan nó, và nhìn chúng ta tuyệt vọng, suy sụp như đang xem một vở hài kịch!
"Awo awo!"
Nhưng tình trạng của thủ lĩnh rất nghiêm trọng, ngày ấy chảy rất nhiều máu, không thể trì hoãn thêm được nữa!
Mười mấy con cáo nhỏ cãi nhau vì bất đồng ý kiến, suýt nữa thì đánh nhau.
Nhưng ngay sau đó chúng đã bình tĩnh lại, vì sinh mệnh mà chúng đang bảo vệ, vết thương không thể coi thường.
Hứa Tử Chiêu kiên nhẫn chờ đợi.
Cậu có thể cưỡng ép đưa những cục bông đi, nhưng đó không phải là điều cậu muốn.
Khi biết luật pháp của đế quốc tàn nhẫn và vô lý đến mức nào, tâm trạng của cậu đã thay đổi.
Cuối cùng, một con cáo nhỏ có vẻ rất có tiếng nói đã đứng ra, thân mình màu đỏ, cái đuôi lớn lại trắng từ đầu đến cuối, rất dễ nhận biết.
Nó bước đến trước mặt Hứa Tử Chiêu, ánh mắt lấp lánh.
Hứa Tử Chiêu chưa kịp nói chuyện, bé cáo đột nhiên cúi đầu, cẩn thận liếʍ đầu ngón tay cậu.
Đó là một tư thế rất khiêm tốn.
"Ư ư, ư ư."
-- Kính thưa vị thống lĩnh tối cao, tôi, đại diện cho binh đoàn lính đánh thuê hạng nhất của đế quốc [Red Fox] xin gửi lời chào trân trọng nhất tới ngài.
-- Chỉ cần ngài bằng lòng cứu giúp thủ lĩnh của chúng tôi, chúng tôi sẽ yêu quý ngài, tôn thờ ngài, và tuân thủ mọi luật lệ mà ngài đặt ra, cho đến khi chúng tôi chết.
-- Chú cáo nhỏ kêu ư ư ư, dường như đang muốn nói điều gì đó quan trọng.
Tuy nhiên, Hứa Tử Chiêu không hiểu.
Cái lưỡi hồng hồng mềm mại liếʍ đầu ngón tay Hứa Tử Chiêu, giống như có dòng điện đánh vào tâm hồn, đôi mắt cậu bắt đầu trống rỗng không thể khống chế.
Ướŧ áŧ, ấm áp, mềm mại đến tận tâm can.
Cáo nhỏ ngồi không yên, chờ mãi không thấy ngục trưởng trẻ trả lời, bèn kêu lên một tiếng.
Bỗng nhiên, nó thấy hoa mắt chóng mặt, thế giới quay cuồng.
Thì ra, Hứa Tử Chiêu đột nhiên ôm chặt nó vào lòng.
Và còn đang cọ cọ nó nữa!
"Không được, quá đáng yêu, anh nhịn không được rồi! Chính là sự mềm mại này, chính là cảm giác này! Quá thoải mái, sao lại có thể sờ thích thế!"
Không thiếu những thành viên của tộc cáo đỏ đầy cảnh giác, không muốn tin tưởng Hứa Tử Chiêu.
Chúng lạnh lùng quan sát tình hình, chuẩn bị nếu thấy không ổn, sẽ lập tức dẫn theo thủ lĩnh chạy trốn.
Cho đến khi thấy Hứa Tử Chiêu ôm chầm lấy phó đoàn trưởng rồi cuồng loạn vuốt ve không chịu buông tay, những con cáo nhỏ há hốc mồm, hoàn toàn ngớ người.
Hai giờ sau, Hỏa Diễm từ từ tỉnh dậy.
Trên người nó không chỗ nào không đau, nhưng vì đã quen với đau đớn nên nó nhanh chóng tỉnh táo lại, và phản xạ nhận ra tình trạng không ổn của bản thân.
Dưới chân mềm mại quá, là giường sao?
Trên người rất sạch sẽ, vết thương có cảm giác nhờn dính của thuốc mỡ, là ai đã giúp nó xử lý vết thương, chẳng lẽ là Bạch Vĩ?
Không đúng, nó bây giờ hẳn la nên đang ở trong phòng biệt giam chịu hình phạt, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, một khuôn mặt thanh tú trẻ trung đã thẳng tắp tiến đến.
Hứa Tử Chiêu tươi cười chào hỏi: "Em tỉnh rồi!"
Hỏa Diễm: "……!"
Nó giật mình vung một vuốt ra.