Chương 3

Nhóc con chưa ráo sữa, hóa ra lại là tên cai ngục khét tiếng?

Nghĩ lại lúc trước mình đã mắng mỏ đối phương, mặt mũi Kền Kền tái mét, như thể rơi xuống hố băng giữa mùa đông.

Các tù nhân cũng bị sốc đến mức há hốc mồm, vô thức hỏi Lục Tư Trạch: “Tướng quân, chúng ta bây giờ phải làm sao?"

Cũng không trách họ lo lắng như vậy.

Dù cho ngục trưởng đã biến mất từ lâu, bề ngoài vô hại, trên lý thuyết chỉ là một đoạn dữ liệu, nhưng vẫn có quyền sinh sát đối với tù nhân.

Một ngục trưởng còn sống và hoạt động, chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão cấp thiên tai trong Ám Ngục!

Lục Tư Trạch vốn là người từng trải, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra hiệu cho thuộc hạ bình tĩnh lại.

Cho dù Hứa Tử Chiêu là vì động cơ gì mà cải trang thành người bình thường, thì cũng sẽ trở thành bước ngoặt để họ sống sót.

Mọi người không hẹn mà cùng nín thở, ngẩng cao đầu, chờ đợi phán quyết cuối cùng của vị ngục trưởng tối cao của Ám Ngục.

“Tốt lắm, cậu nên làm như vậy từ đầu.”

Ngay khi Hứa Tử Chiêu ngồi xuống ngai vàng, người bí ẩn lại xuất hiện lần nữa, khuôn mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

Hứa Tử Chiêu nhướng mắt, không nói gì.

Nghĩ ngợi một lúc, cậu đột nhiên hỏi: "Có phải anh yêu thầm tôi không?"

"Cái gì?"

"Chờ tôi ba tiếng đồng hồ, bị từ chối rồi cũng không bỏ đi, mong ngóng tôi "quay đầu", rồi lại lao ra đầu tiên. Không phải yêu tôi sâu đậm, đến mức đối xử tốt với tôi như vậy sao?"

Cậu thản nhiên hỏi: "Chẳng lẽ, ngoài tôi ra, anh không có ai khác để chọn sao?"

Mặc dù việc ngồi lên ngai vàng có phần mạo hiểm, nhưng nếu không có thái độ "không ai khác ngoài cậu" của đối phương, Hứa Tử Chiêu cũng sẽ không chọn mạo hiểm đến cùng.

Người bí ẩn hơi giật mình, tưởng Hứa Tử Chiêu đã phát hiện ra điều gì.

Nhưng khi nhìn lại, đối phương vẫn bình tĩnh như thường, như thể vừa rồi chỉ là nói đùa vậy thôi.

"Chẳng cần phải nghi ngờ, đây vốn là quyền lợi mà cậu đã định sẵn phải hưởng thụ." Người bí ẩn bay đến sau lưng cậu, dụ dỗ một cách khẩn thiết, "Từ giây phút cậu ngồi lên vị trí này, cậu chính là tồn tại cao quý nhất trong ngục tối."

"Hãy nhìn xem, họ tôn trọng và ngưỡng mộ cậu đến nhường nào."

Hứa Tử Chiêu thuận thế liếc nhìn xung quanh.

Mọi người khi nhìn thấy ánh mắt của cậu đều xuất hiện sự cảnh giác và e sợ ở các mức độ khác nhau.

Cậu như thể không còn là con người nữa, mà là một lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Shelley - người đã hôn mê bất tỉnh từ lâu, từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh, trên mặt hiện lên một chút mờ mịt.

Ngay sau đó, khi nhìn thấy Hứa Tử Chiêu đang ngồi ở vị trí cao nhất, con ngươi của công tước tóc bạc co lại.

Anh ta cau mày, ngẩng cao cằm, ánh mắt như mũi tên sắc bén giữa trời băng tuyết, lạnh lùng đâm tới.

Chỉ cần một cái nhìn, Hứa Tử Chiêu đã cảm nhận được.

Trên người người này có một sự kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy.

"Đó là Công tước Shelley. Cha là quý tộc tiếng tăm, mẹ là con gái độc nhất của khai quốc công thần. Được nuông chiều từ nhỏ và nổi tiếng ngay khi còn trẻ, căn bản không coi ai vào mắt."

Người bí ẩn ghé vào tai Hứa Tử Chiêu, khıêυ khí©h: "Cho cậu nghe một chuyện thú vị."

"Năm lên sáu tuổi, chỉ vì bát canh do người hầu bưng lên hơi nóng một chút, Shelley đã đổ cả bát nước lên người đối phương. Tội nghiệp ông già ấy, tay bị bỏng đỏ, còn bị công tước đại nhân của chúng ta mắng chửi thậm tệ là vô dụng."

"Sếp của cậu không phải cũng là người như vậy sao? Lương trả cho cậu ba nghìn, nhưng lại bắt cậu làm ra doanh thu ba trăm triệu, hễ mắc lỗi nhỏ là mắng cậu ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, đúng là đồ vô dụng."

Hứa Tử Chiêu lập tức nắm chặt nắm đấm.

"Anh thật sự rất am hiểu loại người khiến tôi ghét."

Người bí ẩn nở nụ cười đắc ý.

Anh ta nghĩ Hứa Tử Chiêu sẽ như anh ta mong đợi, căm ghét công tước, nhưng cậu lại cúi đầu một cách ngượng ngùng: "Hiểu rõ tôi như vậy, còn nói không phải đang yêu thầm tôi, đồ đáng ghét."

Nụ cười trên gương mặt người bí ẩn nhạt đi.

Đã qua năm giờ đồng hồ kể từ khi đưa Hứa Tử Chiêu xuyên qua, anh ta sắp không chịu nổi nữa - mình đã chọn một món đồ gì vậy?

Shelley hơi mơ màng, tai vang lên những tiếng ù ù.

Trước khi bị trói trên giá treo, anh ta đã trải qua nhiều cuộc thẩm vấn.

Lính canh lạnh lùng vô tình, khi đánh đập tù nhân sẽ không cho họ chút thời gian nghỉ ngơi. Không biết bao nhiêu lần vết thương cũ bị xé toạc bởi vết thương mới, bao nhiêu lần đau đớn ngất đi rồi lại bị nước lạnh tạt tỉnh.

Ngay cả bây giờ, nỗi đau dường như không có hồi kết vẫn còn in đậm trong tâm trí anh ta.

Việc không được uống nước trong nhiều ngày và mất máu liên tục khiến anh ta chóng mặt, hoa mắt, không phân biệt được thực tại và ảo giác.

— Thật ồn ào, là… tiếng đánh nhau sao? Lục Tư Trạch, còn mọi người nữa, mọi người đến cứu anh ta rồi sao? Không được, không thể đến, mọi người dừng lại đi!

— Không thể để thêm người chết nữa, đừng, mau đi! Đừng quan tâm đến tôi!

Shelley muốn ngăn cản mọi người, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng rêи ɾỉ khản đặc không thể nghe rõ.

Hắn cố gắng hết sức để ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy ánh mắt thâm ý của Hứa Tử Chiêu.

Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào hắn, sáng loáng, giống như hắn đang là một miếng cá nằm trên thớt, bị lột sạch sẽ.

Điều đó khiến hắn nghẹt thở.

Ở bên kia, người bí ẩn vẫn đang thúc giục Hứa Tử Chiêu với vẻ mặt không mấy kiên nhẫn.

"Shelley vi phạm quy định, gϊếŧ người vô tội, lại không chịu tuân theo phán quyết. Lục Tư Trạch và đám người kia bất chấp pháp luật, tụ tập mang vũ khí giải cứu tù nhân, cũng nên bị trừng trị thích đáng! Đây là trách nhiệm của cậu với tư cách là trưởng ngục của nhà tù."

Hứa Tử Chiêu tỏ ra khó xử: "Nhưng tôi không phải là sinh viên luật, không nắm chắc nên xử tội họ thế nào."

"Cậu là ngục trưởng, hoàn toàn không cần tuân theo những quy định đó, muốn phạt thế nào thì phạt, cho dù là bắt họ quỳ xuống xin lỗi, họ cũng phải nghe theo!"

"Thật sự có quyền lực lớn như vậy sao?"

Hứa Tử Chiêu ngạc nhiên nhướng mày, thuận thế nhìn về phía bát đũa trong tay.

Trước khi xuyên không, cậu đã làm món sườn xào chua ngọt yêu thích của mình, nấu một nồi cơm lớn và cắn đũa tưởng tượng về tương lai bên mèo nhỏ.

Hứa Tử Chiêu lại ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía Shelley vẫn đang bị trói trên giá treo.

Bỗng nhiên cậu ném bát và đũa đi, sáng tỏ: "Anh nói đúng, đã sống cuộc sống của người quyền quý rồi, còn muốn quay về làm gì?"

Thấy cậu cuối cùng cũng hiểu ra, người bí ẩn vui mừng!

Những người khác không nhìn thấy sự tồn tại của người bí ẩn và khẩu hình của Hứa Tử Chiêu khi cậu nói chuyện, cũng không nghe thấy họ thảo luận.

Thời gian trôi qua chậm chạp, từng giây từng phút đều là sự tra tấn.

Shelley vừa chìm đắm trong nỗi tự trách vì đã liên lụy đồng đội, vừa bị ánh mắt đó liên tục tra tấn.

Sự nhục nhã, căm hận, tuyệt vọng.

Vô số cảm xúc đen tối từ trong lòng sinh ra, hóa thành những cành gai gớm ghiếc đen tối, quấn lấy mắt cá chân, đâm vào vết thương, xé nát xương cốt, gần như kéo anh ta xuống vực sâu không thấy ánh sáng.

Chính lúc này, Hứa Tử Chiêu cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi không thể chịu được cảnh máu me, hãy đưa họ xuống chữa trị."

Đôi đồng tử thất thần của Shelley đột nhiên co lại.

Anh ta nhếch nhác, đầu tóc rối bù.

Cổ họng tắc nghẽn bởi bọt máu tanh nồng, dưới chân là sự tôn nghiêm bị chà đạp.

Anh ta bị trói trên giá treo, mở to mắt không thể tin vào điều mình đang thấy.

Ánh đèn tường trong phòng xử án nóng và chói mắt, ngục trưởng trẻ tuổi đẹp trai đứng giữa đó, không có chút thương hại hay chế giễu nào, chỉ nhìn anh ta một cách bình tĩnh.

Những tia sáng lấp lánh chiếu vào đôi mắt trong veo, khiến chúng trở nên sáng chói hơn cả ánh mặt trời.

*

Mọi người đều không ngờ rằng tình thế lại có thể đảo ngược theo cách này.

Được cứu rồi!

Những người sống sót sau nguy hiểm suýt nữa đã hét lên, nhưng lại bị ánh mắt của Lục Tư Trạch khiến họ phải che miệng lại.

Shelley sau khi được giải cứu thì trực tiếp ngất đi, trước khi nhắm mắt lại, vô thức đưa tay về phía vị trí của Hứa Tử Chiêu.

Lục Tư Trạch vội vàng đỡ lấy người.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện ra đối phương vẫn thở đều, Lục Tư Trạch thở phào nhẹ nhõm.

Bản thân hắn cũng bị thương nặng, gắng gượng chống đỡ, nên không từ chối lính canh đưa hắn cùng đi xuống chữa trị.

Trước khi đi, Lục Tư Trạch như có linh cảm quay đầu lại.

Hứa Tử Chiêu đang nhìn hắn, khẽ chớp mắt một cái.

——Anh cứu tôi một lần, tôi sẽ đền ơn một lần.

Xem như hòa.

Lục Tư Trạch cúi đầu, che đi sự phức tạp trong mắt, cũng như những rung động khó nắm bắt trong lòng.

Nhìn đám đông tản đi, Hứa Tử Chiêu cúi đầu, nhìn kẻ bị lính canh đè trên sàn, nở một nụ cười âm trầm: "Để tôi suy nghĩ xem nên xử lý anh thế nào..."

Câu nói còn chưa dứt lời, thì Kền Kền đã trợn tròn mắt, duỗi chân, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Thật ra là đã bị dọa ngất.

Hứa Tử Chiêu: "..."

Cậu mím môi, vẫy tay ra hiệu cho lính canh ném tên này vào căn phòng bẩn thỉu nhất.

Người bí ẩn lơ lửng bên cạnh, mặt đầy vẻ âm trầm: "Cậu có biết mình đang làm gì không?"

Đến lúc này, dù là kẻ ngốc cũng nhận ra, Hứa Tử Chiêu đang cố tình gây khó dễ cho anh ta!

Thúc Tử Chiêu nhìn hắn, tỏ vẻ ủy khuất: "Chẳng phải anh bắt đầu trước sao?"

"Tôi là một công dân bình thường, tuân thủ pháp luật. Anh muốn tôi gϊếŧ họ hay đánh họ đến chết? Thôi nào anh bạn, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng gϊếŧ một con cá."

"Rõ ràng là anh nói tôi muốn làm gì cũng được, bây giờ tôi không muốn thấy máu, có vấn đề gì không?"

Người bí ẩn nheo mắt lại.

Hứa Tử Chiêu cảm nhận được sát ý cuồn cuộn trong mắt anh ta.

Tim đập nhanh hơn, lỗ chân lông co lại, sống lưng hơi căng thẳng.

Nhưng anh ta không hề để lộ điều gì, ngẩng cao đầu với vẻ đạo mạo.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Người bí ẩn lạnh lùng cười hai tiếng, hóa thành hư vô biến mất.

Không khí lạnh giá cuối cùng cũng bắt đầu lưu thông trở lại, Hứa Tử Chiêu thả lỏng bàn tay đầy mồ hôi.

Dù bị khıêυ khí©h đến mức đó, anh ta vẫn không động thủ với cậu.

Không biết là không muốn... hay là không thể?

Nghĩ mãi không ra, Hứa Tử Chiêu đứng dậy khỏi ghế.

Ngồi chờ chết không phải là tính cách của cậu, với tư cách là ngục ngục mới, cậu phải đi xem tình hình nơi này.

Thực tế cũng không làm cậu thất vọng.

Pháp trường có vẻ ngoài giống như tòa án, bước ra ngoài có thể thấy một khoảng đát trống.

Nơi này dường như được dùng để hành quyết tù nhân, giữa khoảng đất trống là những chiếc máy chém cao lớn, trên mặt máy chém là những vết máu đen nâu không thể rửa sạch.

Có vài con quạ mắt đỏ đậu trên đó, vừa nhìn thấy cậu liền há mỏ kêu loạn xạ "ga ga ga ——".

Tiếng kêu của chúng như đang mỉa mai, cười nhạo, chậm rãi vang vọng dưới ánh chiều tà vàng vọt.

Nếu thêm chút nhạc âm u, chỉ trong tích tắc có thể biến nơi này thành hiện trường gϊếŧ người.

Hứa Tử Chiêu: "..."

Vì không biết rõ nơi này, sợ mình bị lạc, cũng sợ gặp phải những rắc rối, Hứa Tử Chiêu đặc biệt gọi một lính canh đi theo sau.

Nhưng nhanh chóng, cậu phát hiện ra không cần thiết phải có người dẫn đường.

Ám Ngục rất rộng rãi, có thể nhìn thấy tất cả các tòa nhà chỉ trong một cái nhìn.

Một tòa án chỉ lộng lẫy ở bề ngoài.

Một khu vực nhà tù được chia thành bốn khu để ở.

Rồi, hết.

Hết luôn rồi!

Hứa Tử Chiêu: "..."

Hình như bây giờ xây một khu dân cư, đều phải có sáu tòa nhà trở lên.

Nghĩ đến cấu trúc của nhà tù có thể chỉ đơn giản như vậy, dù sao cũng không thể để tù nhân chạy loạn, Hứa Tử Chiêu định thần, đi về phía khu vực nhà tù.

Kết quả chưa được hai giây thì đã bị một mùi hôi thối xông đến nồng nặc.

Nếu không nhầm thì đây là thế giới ảo mạng tinh thần.

Công nghệ của Đế quốc rất phát triển, việc xây dựng nơi này cũng dễ như trở bàn tay, chỉ cần một cái nhấp chuột trong game là có thể tạo ra một mô hình.

Vì vậy, nếu không quá khó khăn, không cần biết nơi ở được xây dựng có sang trọng đến đâu, ít nhất cũng phải có nhà vệ sinh chứ?

Hứa Tử Chiêu cũng là người có sức chịu đựng rất cao, cậu đi vòng quanh hàng rào của bốn khu vực một vòng rồi mới dừng lại.

Sau khi vòng quanh một vòng, cậu phát hiện ra một sự thật tuyệt vọng.

——Chỗ quỷ quái này hình như thực sự không có nhà vệ sinh.

Không trách sao người bí ẩn lại muốn đưa cậu đi qua phòng xử án, hóa ra toàn bộ nhà tù chỉ có một nơi đó có thể nhìn thấy.

Cậu chắc chắn bị lừa rồi.

“Tâm trạng của ngài có vẻ rất tệ, nguyên do là gì vậy?”

Nghe thấy tiếng nói, Hứa Tử Chiêu ngẩng đầu lên.

Người lính canh khom người xuống trước mặt cậu, tay phải đặt lên vai trái một cách trang nghiêm. Đôi mắt anh ta có cấu tạo như người máy, lạnh lẽo và vô hồn, có màu trắng sáng nhạt.

Dù là tỷ lệ cơ bắp được thiết kế dành riêng cho chiến đấu, hay thân hình to lớn vạm vỡ, đều mang đến cho người ta cảm giác áp bức hung dữ.

Anh ta khom người xuống, để không khiến Hứa Tử Chiêu phải ngước đầu lên để nói chuyện với anh ta.

Hứa Tử Chiêu bỏ tay đang ôm đầu xuống, vỗ một cái lên vai lính canh, nghiêm túc hỏi: “Anh bạn, tôi có vài câu hỏi, anh phải trả lời thật lòng.”

Lính canh: "Điều ngài hỏi, tôi tuyệt đối sẽ không lừa dối."

"Ở đây có nhà ăn không? Tù nhân hàng ngày ăn gì?"

"Không có nhà ăn. Sau khi trời tối, thú dữ sẽ bắt đầu hoạt động, tù nhân tự săn bắn để ăn."

"Có phòng tắm không? Có phòng y tế không? Cung cấp nước điện có đầy đủ không? Tù nhân trong thời gian được nghỉ ngơi sẽ làm gì?"

"Không có phòng tắm, tù nhân cần đi đến bờ sông lấy nước để tắm. Không có phòng y tế, nhưng có phòng cấp cứu, dùng để xử lý các vết thương chí mạng cho tù nhân."

"Có một con sông, nguồn nước dồi dào. Khu vực tù nhân sinh sống sẽ không được cấp điện."

"Hành động hàng ngày của tù nhân khi được nghỉ ngơi tùy thuộc vào tình trạng sức khỏe của họ. Khi bị thương thì trốn trong phòng, khi khỏe mạnh thì ra ngoài tranh giành lãnh thổ."

Hứa Tử Chiêu đã từng nghĩ rằng Ám Ngục có thể sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, nhưng cậu không ngờ rằng nó sẽ là phong cách giản dị, mộc mạc và nguyên thủy như vậy.

Hứa Tử Chiêu lại một lần nữa đau khổ ôm đầu: "Có sông không có điện, ăn uống còn phải tự săn bắn đốt lửa, đây khác gì sinh tồn nơi hoang dã?"

Lính canh an ủi cậu: "Đúng là như vậy, nhưng ngài không cần phải lo lắng đâu."

"Ngài là trưởng nguc danh dự của Ám Ngục, nơi ở tách biệt hoàn toàn với khu vực nhà tù. Biệt thự hai tầng được trang bị nội thất cao cấp có vườn hoa, điện nước đầy đủ, không khí lưu thông, phong cảnh tươi đẹp. Ba bữa hàng ngày đều có thực phẩm hạng nhất, có thư viện, phòng giải trí, phòng tập thể dục. Nếu ngài cần phòng khác, chúng tôi cũng sẽ xây dựng trong vòng một ngày."

Anh lính nghĩ rằng mình nói như vậy, Hứa Tử Chiêu sẽ rất vui.

Tuy nhiên, biểu cảm của cậu lại càng đau khổ hơn: "Chính vì vậy vấn đề mới lớn."

"Tù nhân không có gì, còn tôi có tất cả, anh nói thử xem họ sẽ làm gì tôi để sinh tồn?"

"Cái này ngài cũng không cần lo lắng, họ không thể làm hại ngài." Lính canh nói, "Nếu ngài thực sự không yên tâm, có thể trực tiếp xử tử những kẻ có thể đe dọa đến ngài..."

Lời chưa nói hết, Hứa Tử Chiêu liền vội vàng bịt miệng anh ta lại: "Đừng nói nữa."

"Chỉ cần tôi ra lệnh, dù là vực sâu, các anh cũng nhảy xuống không chút do dự, quy tắc như vậy khiến tôi cảm thấy sợ hãi."

Nói xong, Hứa Tử Chiêu mới nhớ ra những lính canh này là NPC được lập trình sẵn, chỉ có khả năng suy nghĩ cơ bản, không phải là trí tuệ nhân tạo.

Cậu thở dài, buông tay ra: "Các anh không hiểu được đâu... thôi vậy, ít nhất trong thời gian tôi ở đây sẽ không để các anh đi chết."

Đôi mắt của lính canh chớp nhẹ hai cái.

"À đúng rồi, các anh có tên không? Tôi nên gọi anh thế nào?"

"Bộ định danh của tôi là EV-679." Lính canh nói, "Ngài có thể gọi tôi là EV."

Hứa Tử Chiêu lấy lại tinh thần, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, không nhịn được mà day day trán.

Nơi này chẳng phải là nhà tù cải tạo người sao?

"Bóc lột giai cấp, bạo lực đẫm máu, bắt nạt, bè phái, không cho nước và thức ăn, các hình phạt vô hạn và không giới hạn, nơi này chẳng khác gì..."

Hai chữ "địa ngục" còn chưa kịp thốt ra, tầm nhìn của Hứa Tử Chiêu đột nhiên lướt qua một vùng biển đỏ rực.

Những con vật nhỏ bé, chân ngắn, tai nhọn, đuôi xù xì, có vài con đuôi còn có chút màu trắng. Mười mấy con chen chúc nhau, theo nhịp chạy, lắc lư trong gió.

Hứa Tử Chiêu nhìn chằm chằm, trong phút chốc thay đổi ý kiến: "......Thiên đường!"