Chương 7: Cục công an

Editer: ST

Tần Nguyên không biết Vương Đại Nguyên đang suy nghĩ gì, mang Tần Nhạc Văn đến thẳng cửa hàng, năng lực học hỏi của Tần Nhạc Văn rất mạnh, đã biết phân biệt các loại xe, có xe buýt, xe taxi, xe cá nhân,…

Tối hôm qua hắn có tìm hiểu một chút giá cả của mỗi loại xe, sau khi thấy cái giá hơn mười triệu, yên lặng nhớ tới tiểu kim khố của Bệ hạ, tiền riêng của Bệ hạ chỉ có chín vạn, còn vừa mua cho hắn một chiếc điện thoại, giờ chỉ còn lại hơn tám vạn…

Làm thế nào để kiếm tiền cho Bệ hạ trở thành mục đích đầu tiên của vị Cửu thiên tuế cao cao tại thượng này, chỉ là mục đích này không được để cho Bệ hạ biết.

Làm thần tử, chỉ khi mọi chuyện đã được hoàn thành tốt thì mới cho Bệ hạ biết, có thể khiến Bệ hạ vui vẻ.

Sau nhiều năm quản lý những việc vặt vãnh trong cung, Tần Nhạc Văn trở nên nhạy cảm với tiền tài hơn Tần Nguyên tưởng tượng.

Hai người xuống taxi đến trung tâm thương mại, trước khi vào cửa hàng, Tần Nguyên quay đầu nhìn Tần Nhạc Văn.

“Người xưa từng nói, nhập gia tùy tục, Nhạc Văn, hôm qua ngươi cũng nhìn thấy tin tức trên TV và điện thoại, chắc cũng biết rõ quần áo ở đây khác với Nam Tấn, hiện tại ở đây cũng không có Tú Nương, quần áo của trẫm cũng không có người làm, chỉ có thể ra ngoài mua, Nhạc Văn nghĩ như thế nào về quần áo ở hiện đại?”

Thật ra mà nói, những bộ quần áo mà Tần Nguyên mặc ở Nam Tấn đều được thêu rất tinh xảo, gồm hàng trăm Tú Nương làm việc vài tháng mới hoàn thành, ví dụ như bộ hắn đang mặc, tuy rằng là màu đỏ, nhưng Kim long trên đó đều được thêu bàng chỉ vàng thật, cúc áo cũng đều là những viên ngọc trân quý, nếu đem bán đấu giá, có thể đến mấy triệu.

Khi Tần Nguyên còn là Hoàng đế, mỗi bộ quần áo chỉ mặc một lần, rất hiếm khi một bộ mặc nhiều lần như bộ này.

Tần Nhạc Văn nghe vậy, hơi nhướng mày nhìn Bệ hạ, trong lòng như có điều suy nghĩ, nhưng hắn cũng hiểu rõ việc nay đã khác xưa, Bệ hạ quan tâm đến cuộc sống của bọn hạ, ăn mặc ngủ nghỉ cũng muốn Bệ hạ phụ trách, trong lòng lập tức áy náy.

“Bệ hạ nói rất đúng, tất nhiên thần sẽ theo Bệ hạ nhập gia tùy tục.”

Hắn nói, cặp mắt phượng xinh đẹp nhìn Tần Nguyên ánh lên vẻ đau lòng lã chã chực khóc, mềm mại động lòng người.

“…Đi thôi, đi mua quần áo cho ngươi.”

Tần Nguyên nhìn thấy ánh mắt đó, không cần suy nghĩ cũng biết Nhạc Văn đang nghĩ gì, bất đắc dĩ mỉm cười, không muốn giải thích, mang Tần Nhạc Văn đi vào cửa hàng.

Dù lúc này trời đã đứng bóng nhưng rất nhiều cửa hàng vẫn vắng khách, hai thiếu niên đẹp trai vừa bước vào, cộng thêm vẻ lạnh lùng xa cách, cũng không khiến những người phục vụ bớt nhiệt tình.

“Soái ca muốn mua loại quần áo như thế nào? Có cần giới thiệu không?”

Nhân viên cực kì nhiệt tình, mà Tần Nhạc Văn đã biết được người ở thế giới này mặc áo ngắn tay vào mùa hè thông qua điện thoại, kết quả là, lúc Tần Nguyên còn đang định chọn giúp Tần Nhạc Văn, thì hắn đã tự chọn xong mấy bộ quần áo, đầy đủ cả quần lẫn áo.

“Soái ca, khiếu thẩm mỹ của anh thật tốt, cái áo màu hồng này rất phù hợp với những người có làn da trắng. Anh có muốn mặc thử không?”

Nhìn thấy soái ca tất nhiên các nữ nhân viên sẽ càng thêm nhiệt tình, mặc dù hai soái ca rất lạnh lùng nhưng vẫn là soái ca nên vẫn rất nhiệt tình.

“Thần…có thể thử không?”

Tần Nhạc Văn có chút thẹn thùng, đôi má xinh đẹp hơi đỏ lên, nhìn càng thêm động lòng người, hắn dùng đôi mắt mong chờ nhìn Tần Nguyên, Tần Nguyên sao có thể từ chối.

“Thử đi.”

Tần Nguyên gật đầu, Tần Nhạc Văn mới bước vào phòng thay đồ.

Một lúc sau, Tần Nhạc Văn đi ra, từ bộ cổ phục màu xanh đậm trở thành một thiếu niên hiện đại mặc áo sơ mi hồng, quần dài trắng, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng vẫn như cũ, mang đến cho người nhìn một cảm giác xuyên thời đại.

Tần Nguyên nhìn qua thì sửng sốt.

Hắn biết Tần Nhạc Văn rất đẹp trai, nhưng không ngờ khi mặc màu hồng lại có thể đẹp đến thế.

Khuôn mặt của Nhạc Văn vốn đã xinh đẹp, là một vẻ đẹp phi giới tính, lẽ ra phải mềm mại dễ bắt nạt, nhưng lông mày lại nhướng cao, tạo cho người nhìn một cảm giác kiêu ngạo khiến người ta không dám mạo phạm.

Lúc này, Tần Nhạc Văn mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng, một màu sắc mà Nam Tấn không có, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng nhưng càng nhìn hắn càng thấy đẹp.

Không một tiếng động, Tần Nhạc Văn nhìn Tần Nguyên, sau khi thấy ánh mắt ngạc nhiên, hắn càng cảm thấy hài lòng hơn, hắn đã quen với việc dùng nhan sắc đổi lấy đặc quyền, càng biết rõ hơn Bệ hạ thích gương mặt như thế nào.

Yêu cầu về nhan sắc của Bệ hạ thực ra rất dễ biết, ngài không thích sự nhạt nhẽo, chỉ thích những người có vẻ ngoài mạnh mẽ, sắc sảo, vì lý do này mà Tần Nhạc Văn đã chọn màu hồng, loại màu sắc này không khiến hắn có chút nữ tính nào mà càng bộc lộ được vẻ đẹp ôn nhu ngọt ngào của thiếu niên, hắn mỉm cười nhìn Bệ hạ.

Thật giống như những bông hoa mẫu đơn màu hồng đang đung đưa, đẹp vô cùng.

“Khục khục…” Hậu tri hậu giác phát hiện mình nhìn đến ngây người, Tần Nguyên ho khan hai tiếng, lúc này Tần Nhạc Văn mới bước tới.

Tần Nguyên cảm thấy mình nên thay đổi cái tính nhan khống này của bản thân, dù sao việc không khống chế được cái tính này rất là không được nha.

Nhưng tiếp theo, Tần Nhạc Văn đã bu lại.

“Bệ hạ, người…người có hài lòng không?”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, có chút ngập ngừng nhưng lại đầu óc Tần Nguyên quay cuồng.

Đây là *câu nói hổ báo gì vậy?

*Hổ lang chi từ - 虎狼之: theo nghĩa đen thì là câu nói bình thường, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ theo nghĩa bóng thì sẽ lập tức hiểu thành những ý gợϊ ȶìиᏂ, giống kiểu một câu có hai ý, ai hiểu theo ý nào thì hiểu.

Tần Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến những bộ truyện tổng tài bá đạo mà đám bạn nữ cấp ba hay xem, nữ chính bị tổng tài đẹp trai độc đoán dụ dỗ, tổng tài độc đoán sẽ mỉm cười tà mị và nói với nữ chính – nữ nhân, cô có hài lòng với những gì đang thấy không?

Ý nghĩ này chợt nảy lên trong đầu khiến Tần Nguyên dở khóc dở cười, nhìn người luôn lợi dụng sắc đẹp để phạm tội trước mắt, hắn liền mềm lòng.

“Nhạc Văn rất đẹp, trẫm rất hài lòng.”

Nghe hắn nói, Tần Nhạc Văn cười càng lớn hơn, nhan sắc càng thêm rực rỡ.

Nhân viên đứng bên cạnh trợn mắt hốc mồm trước hành vi của hai người.

Trời ạ! Bệ hạ, ngài hài lòng không? Trẫm hài lòng? Đây, đây là những thứ mà các cô không cần tốn tiền vẫn có thể nghe thấy được à???

Hai nhân viên bên cạnh trở nên hưng phấn, sau đó đối với hai người càng thêm nhiệt tình.

Tần Nhạc Văn hài lòng với ánh mắt của Bệ hạ, liền chọn thêm hai bộ để thay đổi, cộng thêm một bộ cho Vương Đại Nguyên, mua mấy bộ quần áo…liền bay mất năm ngàn tệ.

Không sai! Ngay cả khi Tần Nguyên mua một bộ thì năm ngàn tệ cũng sẽ bay mất.

Bây giờ chuyện kiếm tiền như lửa xém lông mày, ngay cả một người từng làm Hoàng đế như Tần Nguyên cũng cảm thấy lo lắng vì tốc độ tiêu tiền nhanh chóng như vậy.

Nhưng hắn thân là Hoàng đế, sao có thể để cho thuộc hạ của mình lo lắng vì những thứ này?

Tần Nguyên kêu Tần Nhạc Văn mang theo quần áo lên xe về nhà, đồng thời mua cho Tần Nhạc Văn một ly trà sữa mà hắn thích, còn mình định đi thăm Dư bá bá.

Đương nhiên Tần Nhạc Văn sẽ nghe theo, xách đồ lên xe về nhà, còn Tần Nguyên thì đi xe đến một nơi khác.

Vị cảnh sát năm đó đồng ý làm người giám hộ của Tần Nguyên là một sĩ quan cảnh sát ở Cục công an An Dương ở Lâm thành, tên là Dư Triều, mà mục đích chính Tần Nguyên đến cục công an An Dương là tìm Dư bá bá, tới cục công an chắc chắn sẽ thấy.

Mười mấy phút sau, Tần Nguyên tới cục công an, trên người hắn còn mặc bộ đồ cổ trang màu đỏ kia, nhưng hắn lại rất bình tĩnh.

Khi bước vào, cảnh sát thực tập ở cổng thấy Tần Nguyên, đôi mắt liền sáng lên.

“Tiểu Nguyên đến rồi à? Đến tìm phó cục hả?”

Mọi người đều biết mối quan hệ của Tần Nguyên và Dư Triều, hiện tại Dư Triều là phó cục trưởng cục công an An Dương ở Lâm thành, Tần Nguyên học giỏi, cái gì cũng tốt, rất tri kỷ, mọi người đều thích cậu.

“Dạ, em đến tìm Dư bá bá.”

Trước mặt những người đã từng quen biết này, Tần Nguyên cười như một đứa trẻ.

“Hôm nay vừa vặn phó cục cũng ở đây, mấy ngày trước tất cả mọi người đều bận rộn, hôm nay mới thong thả một chút, em trực tiếp qua đó đi, ở văn phòng.”

Cảnh sát thực tập nói, biết Tần Nguyên đã từng tới đây rất nhiều lần.

Tần Nguyên là một đứa trẻ hiểu chuyện, năm đó, sau khi được phó cục giúp đỡ, trong kỳ nghỉ đông và hè hoặc khi rảnh rỗi, đứa nhỏ này sẽ tới đưa đồ ăn cho phó cục, mặc dù không phải là thứ có giá trị nhưng đó vẫn là sự chân thành của đứa trẻ.

Lúc này Tần Nguyên cũng mang theo quà đến, là một cái bình giữ nhiệt, hắn đặc biệt mua cho Dư bá bá.

Khi Dư bá bá hơi lớn tuổi chút thì bắt đầu thích ngâm cẩu kỷ trong bình giữ nhiệt, Tần Nguyên lục lại kí ức, biết được bình giữ nhiệt của Dư bá bá đã bị hỏng, hôm nay đến trung tâm thương mại nên cậu đã mua một chiếc bình tốt mang đến.

Không lâu sau, cậu đã đến phòng làm việc của Dư Triều, đứng bên ngoài gõ cửa.

“Mời vào.”

Một giọng nói đôn hậu từ tính vang lên, chính là của Dư Triều.

Tần Nguyên đẩy cửa vào, Dư Triều đang xem tài liệu trong văn phòng ngẩng đầu nhìn, lập tức mỉm cười.

Hắc mặc một bộ quần áo cảnh sát màu xanh làm, tóc đen lẫn vài sợi trắng, khuôn mặt chữ quốc, một khuôn mặt khiến người nhìn có cảm giác an toàn.

“Tiểu Nguyên, sao con lại đến đây? Bác đang định xế chiều hôm nay gọi cho con, kêu con đến nhà bác ăn cơm. Thi đại học như thế nào?”

Dư Triều đứng dậy, hắn thật sự rất thích đứa nhỏ này.

Vợ chồng Dư Triều không có con, khi Dư Triều làm nhiệm vụ thì bị trả thù khiến ông không thể có con, may mắn là vợ của hắn rất thích Tần Nguyên, không để ý tới những thứ khác, những năm này hai người đều sống như vậy, chuyện của Tần Nguyên là do Dư Triều động lòng trắc ẩn, mới đồng ý làm người giám hộ, lo lắng đủ kiểu.

Không đến mức muốn nhận Tần Nguyên làm con nuôi, chỉ là thấy đứa nhỏ này không cha không mẹ, sống một mình rất khó khăn, nên quan tâm nó nhiều một chút.

“Con đến thăm bá bá, thành tích của con chắc cũng được, chính là phát huy như bình thường.”

Đã nhiều năm không gặp Dư Triều, một lần nữa Tần Nguyên gặp được vị trưởng bối đã chiếu cố cậu, trong mắt tràn đầy cảm kích. Dư Triều đứng dậy, nhìn thấy thứ Tần Nguyên đang cầm, liền đưa tay ra lấy.

“Đến thì đến, mang theo đồ làm gì? Ai ui? Là bình giữ nhiệt à? Sao con biết bình của bác bị hỏng?”

Nhìn cái bình giữ nhiệt, không phải thứ quá mắc, Dư Triều yên tâm phần nào, sau đó để lên bàn, quan tâm nhìn Tần Nguyên.

“Là bác gái nói, con mua cho bác một cái khác, người thích là được.”

Ở chung với trưởng bối, Tần Nguyên có cảm giác cậu đang được quan tâm, bị ép ngồi xuống ghế, còn được rót nước trà.

Hai người trò chuyện một lúc về vấn đề thi đại học, Dư Triều biết thành tích của Tần Nguyên luôn đứng nhất trường nên đương nhiên không lo lắng, vui vẻ trò chuyện.

Tần Nguyên cũng không muốn giấu Dư Triều, nói xong chuyện thi đại học liền hỏi.

“Bá bá, con có một người bạn, năm nay cũng sắp trưởng thành, cậu ấy đã gần mười tám tuổi, nhưng cha mẹ cậu ấy đã mất từ lâu, không có hộ khẩu, đến từ một địa phương nhỏ, người xem thử có cách nào làm cho cậu ấy một cái hộ khẩu không?”