Editor:ST
Năng lực học tập của Tần Đại tổng quản đương nhiên không cần ai phải nói. Hôm sau, Tần Nguyên đưa Tần Nhạc Văn đến cục công an, Dư Triều đã thông báo cho bộ phận liên quan, sau một đợt thẩm vấn và điền các loại giấy tờ, Tần Nhạc Văn đã có được giấy tờ tùy thân đầu tiên ở thế giới này, tuy chỉ là tạm thời nhưng ít nhất không còn là hắc hộ nữa.
Vì làm cái chứng minh tạm thời này, đối với bên ngoài Tần Nhạc Văn đã đủ mười tám tuổi.
Đương nhiên, gương mặt đặc biệt xinh đẹp kia cũng là lý do khiến nhiều cảnh sát nhất trí tin rằng hắn sẽ không phạm tội, tại vì, những năm gần đây người bình thường phạm tội rất ít, còn người xuất sắc ở một khía cạnh nào đó mà phạm tội thì rất dễ bị điều tra được.
Về nhà, Tần Nguyên triệu kiến Ngự Thiện phòng Vương Ngự trù.
“Hộ khẩu như thế này tương đối khó làm, trước mắt rất khó làm thêm cho Vương Ngự trù, khi nào thích hợp, trẫm sẽ làm cho ngươi.”
Hoàng đế Bệ hạ đã nói như vậy, đương nhiên Vương Ngự trù lập tức hành lễ, tuân lệnh.
“Thần tuân theo *thánh dụ của Bệ hạ.”
*Thánh dụ: lời lẽ của vua
Hai ngày ở đây cũng đủ để hắn hiểu rằng, hắn được đến đây với Bệ hạ đã như gà chó lên trời, sao hắn có thể tạo thêm phiền phức cho người? Hộ khẩu của Cửu thiên tuế là Bệ hạ làm, một nhân vật nhỏ như hắn không đáng để làm phiền Bệ hạ! Chắc hẳn Cửu thiên tuế sẽ có biện pháp giải quyết việc này.
Dù sao thì trong mắt Vương Ngự trù, Tần Nhạc Văn có thể ở trong cung lấy được danh xưng Cửu thiên tuế thì năng lực đã có thể thông thiên, bây giờ ở đây, nhất định có thể chia sẻ bớt nỗi lo lắng của Bệ hạ.
Tóm lại, ba bữa ăn trong ngày đều do Vương Ngự trù phụ trách, được cái không cần một bữa phải làm mấy chục món như trong cung mà chỉ cần nấu đủ ba người ăn là được. Tần Nguyên cảm thấy chỉ cần cho hai người đủ thời gian, bọn họ sẽ có thể thích ứng với thế giới này, sau khi nhìn thấy những điều mới lạ, sẽ tình nguyện rời khỏi hắn.
Thế giới này rất lớn, không cần lúc nào cũng quay quanh một góc nhỏ xung quanh hắn.
Tần Nguyên để Tần Nhạc Văn mua cho Vương Ngự trù một chiếc điện thoại, quẹt thẻ, bay mất 3.290 tệ, thành thật mà nói, tốc độ tiêu tiền này khiến Tần Nguyên trợn mắt.
Dù thẻ ngân hàng đưa cho Tần Nhạc Văn, nhưng mỗi khi Nhạc Văn tiêu tiền, tin nhắn trừ tiền đều gửi về điện thoại của Tần Nguyên, nhắc nhở Tần Nguyên rằng mình sắp phá sản.
Ừ…Tần Nhạc Văn quả thật là một người chu đáo, mấy ngày nay tâm tình của hắn rất tốt, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, việc phá sản chỉ là vấn đề thời gian.
Suy cho cùng, trong xã hội ngày nay, làm sao một bữa ăn cho ba người lại có thể đắt hơn một nghìn tệ?
Buổi tối Vương Đại Nguyên đã được an bài đi ngủ, phòng của Tần Nhạc Văn đổi thành phòng ngủ bên cạnh Tần Nguyên, Tần Nguyên có chút tinh thần, đứng trước cửa sổ ngắm trăng, ánh trăng hôm nay dù thanh lãnh nhưng mang một phong vị khác.
Nhạc Văn vẫn yên tĩnh như thường ngày đứng sau Tần Nguyên.
Trong vô thức, Tần Nguyên nhớ tới trước khi xuyên đến Nam Tấn, hắn rất thích chơi game trên điện thoại, mặc dù thành tích tốt nhưng cũng không liên quan đến việc hắn thích chơi game, nhưng khi đến Nam Tấn, ở đó không có gì vui, ngay cả Hoàng đế, cũng có rất ít phương pháp giải trí, cuối cùng Tần Nguyên chỉ có thể biến hành trình xuyên không của mình thành một trò chơi xây dựng Nam Tấn thành một cường quốc, thực hiện từng bước một, qua vài năm đã có thể coi như có chút thành tích.
Có lẽ…sau khi hắn chết, hậu nhân cũng sẽ gọi Nam Tấn là quốc gia hùng mạnh nhất thời đại đó đúng không?
Không hiểu sao, Tần Nguyên chợt nhớ đến một bài thơ, hắn nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, sau đó quay người nhìn mỹ nhân đứng dưới ánh trăng.
“*Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.”
*今人不見古時月,今月曾經照古人( Người ngày nay không thấy bóng trăng xưa, trăng nay thì đã từng soi người xưa): Câu thơ trong bài “Bả tửu vấn nguyệt” của Lý Bạch.
Hắn đã từng nhìn thấy trăng hồng xinh đẹp nhất khi ở Nam Tấn, cũng đã nhìn thấy cả Nhật thực, lúc này nhìn ánh trăng ở hiện đại, đúng là mang một phong vị khác.
Huống hồ bên cạnh hắn có có thêm một người xưa chân chính, cũng được xem là cố nhân.
“Bệ hạ, thơ hay~ thần cũng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó có thể cùng Bệ hạ ngắm trăng ở thế giới này. Thần rất biết ơn lòng nhân từ của Bệ hạ.”
Tất nhiên Tần Nhạc Văn sẽ khen ngợi khi nghe xong câu thơ, sau đó trong lòng hắn càng thêm cảm động, không tự chủ được mà quỳ xuống, ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đã kiều diễm như hoa, dưới ánh trăng như đang tô điểm thêm, khiến khuôn mặt càng thêm xinh đẹp.
Khởi từ hoàn sinh, chẳng lẻ không phải là chuyện điên rồ nhất trên thế giới này sao?
Tần Nguyên nhìn thấy ánh mắt điên cuồng sùng bái của Tần Nhạc Văn, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể sờ mũi nói.
“Bài thơ này không phải của trẫm, bài này của một nhà thơ tên Lý Bạch viết, trẫm chỉ chợt có cảm xúc thôi.”
Dù đã xuyên đến một triều đại hư cấu nhưng rất hiếm khi Tần Nguyên đạo văn, những lúc lơ đãng nói ra một vài câu thơ, cũng sẽ bổ sung cho người khác biết đó là tác phẩm của người khác.
Nhiều quan lại trong triều cũng biết điều này nhưng không ai tìm hiểu kĩ.
“Thần hiểu ý của Bệ hạ, thần chỉ thành tâm tin tưởng, nếu thật sự có ánh trăng chiếu trên người thần, ánh trăng đó nhất định là sự sủng ái của Bệ hạ, thần không biết tại sao lại đến thế giới này, nhưng thần vẫn tham lam hi vọng rằng Bệ hạ sẽ nhớ kỹ thần, để ánh trăng kia chiếu rọi vào thần, thần cũng rất mãn nguyện.”
Bệ hạ giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, cho phép những người trong bóng tối như họ có thể sống dưới ánh sáng dịu dàng của Bệ hạ.
Tần Nhạc Văn luôn kiêu ngạo khi mình được mang họ Tần.
Tần Nguyên nghe lời nói không chút dè dặt của Tần Nhạc Văn, hắn cũng không đỏ mặt, hắn còn nhớ lại những chỗ khác thường khi mình sống lại.
Hình như khi hắn vừa nhớ đến Nhạc Văn, Nhạc Văn liền xuất hiện ở đây, sau đó lại bởi vì đau lòng cho Nhạc Văn nên nhớ tới Vương Ngự trù, Vương Ngự trù cũng liền xuất hiện.
Vậy…liệu sau này còn có thêm người nào khác đến thế giới này không?
Tần Nguyên không xác định, nhưng đối với điều này, hắn cũng không quá phản cảm, dù sao những triều thần có thể khiến một đất nước đang suy bại phát triển thành một cường quốc, nếu bọn họ có cơ hội tới đây, cũng là chuyện tốt.
“Đứng lên đi, Nhạc Văn.”
Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Nguyên có thêm mấy phần vui sướиɠ, Tần Nhạc Văn ngoan ngoãn đứng dậy thì nghe thấy vị Đế vương mà hắn sùng bái lại mở miệng, hỏi hắn.
“Nhạc Văn, ngươi và Vương Ngự trù có thể đi đến thế giới này với trẫm, vậy những người khác có thể tới đây hay không?”
Sau khi nghe xong, Tần Nhạc Văn không chút do dự nói.
“Chỉ cần Bệ hạ muốn, tất cả thần dân của Nam Tấn đều nguyện ý theo Bệ hạ đến thế giới này, đây là ân điểm của Bệ hạ.”
Cũng giống như Vương Ngự trù, sau khi đến đây dù hầu hết thời gian đều ở nhà nấu ăn, nhưng cũng đã từng đi ra ngoài dạo rất nhiều nơi với Tần Nhạc Văn, thậm chí còn biết rõ ràng nơi bán thức ăn tươi nhất ở xung quanh chung cư, còn giữ liên lạc với chủ cửa hàng.
Phải nói rằng, cuộc sống của người dân ở đây rất bình yên, giống như tương lai mà Bệ hạ từng nói.
Tựa như bọn họ đã đến tương mai của Nam Tấn mà Bệ hạ từng miêu tả.
“Nếu như ai cũng nghĩ như Nhạc Văn thì chắc sẽ rất tốt.”
Tần Nguyên cũng cười, chớp mắt trong đầu hắn lóe lên rất nhiều hình bóng, có Thái Phó, có Thừa tướng, có Hộ bộ Thị lang, còn có Cẩm Y vệ mà hắn thành lập,…
Nhớ lại những suy nghĩ kỳ lạ mà hắn đã nghĩ khi vừa mới đến Nam Tấn, nếu nói cho người ngoài nghe, chắc còn kinh khủng hơn trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên.
Đêm nay có Tần Nhạc Văn ở bên cạnh cùng hoài niệm về quá khứ, Tần Nguyên đã có một giấc ngủ ngon.
Lúc tỉnh lại, Tần Nguyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sẽ có người đứng bên cạnh giường, nhưng chưa từng nghĩ, sau khi hắn dậy lại không có một ai.
Có vẻ như…việc hắn muốn ai đến thế giới này đều có thể đến là không thể.
Hôm nay phải đến trường học, dưới sự phục vụ của Tần Nhạc Văn, Tần Nguyên vội vàng ăn cơm, sau đó kêu Vương Ngự trù và Nhạc Văn tự do hành động, chủ yếu là Tần Nhạc Văn quản lý Vương Ngự trù.
Tần Nhạc Văn cũng biết mình phải nhanh chóng hòa nhập vào thế giới này nên đã tiễn Tần Nguyên đi, nhìn Tần Nguyên lên xe buýt rồi mới quay về.
Ngày hôm nay, Tần Nguyên mặc đồng phục của trường cấp ba, áo T-shirt màu trắng in huy hiệu trường và quần tây dài màu đen, thêm một đôi bata đơn giản, toàn thân tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.
Chỉ có mái tóc dài có được sau khi xuyên về lại là không thể cắt.
Dù người hiện đại đều thích tóc ngắn, thế nhưng Tần Nguyên đã sống ở Nam Tấn chín mươi năm, để tóc dài đã thành thói quen, bây giờ tóc bị Nhạc Văn cột sau ót, sợi tóc tán loạn sau lưng, tạo nên một cảm giác kỳ lạ.
Xe buýt nhanh chóng đến trạm gần trường học, sau khi xuống xe, Tần Nguyên đi bộ đến trường, hiện tại học sinh đều đang trong kỳ nghỉ, học sinh đến trường không nhiều, đều là lớp 12.
Trên đường đi, Tần Nguyên cũng gặp mấy bạn học đến chào hỏi, tuy không nhớ rõ tên từng người, nhưng Tần Nguyên vẫn đáp lại, dựa vào trí nhớ đi đến lớp số một của năm ba.
Mái tóc dài của Tần Nguyên khiến rất nhiều học sinh liếc nhìn, sau đó nói đùa về hotsearch của Tần Nguyên, dù sao chuyện này cũng là một chiêu quảng cáo tuyệt vời của trường bọn họ.
Khi cô Mạnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 12-1 đến, học sinh trong lớp đang bàn tán không ngừng, tràn đầy hương vị thanh xuân, cô Mạnh vừa nhìn đã thấy Tần Nguyên.
Sau đó là cuộc họp cuối cùng của cô Mạnh với những học sinh lớp 12 này, đồng thời phân phát một số tài liệu mà nhà trường nên cung cấp. Sau gần 2 tiếng, cô Mạnh thông báo kết thúc cho học sinh đi về, còn Tần Nguyên được dẫn đến văn phòng hiệu trưởng.
“Bạn học Tần Nguyên, ngồi đi, hôm nay chúng ta không nói về chuyện thi đại học mà nói về hotsearch.”
Hiệu trưởng Trịnh là một người đàn ông hòa ái đang đeo kính, dù có mái tóc bạc trắng nhưng rất dễ gần, lúc thấy Tần Nguyên, ông cũng rất nhiệt tình.
“Xin chào, hiệu trưởng Trịnh.”
Tần Nguyên ngồi xuống, cô Mạnh ngồi bên cạnh, sau đó, cậu liền hiểu rõ ý muốn của hiệu trưởng.
Hóa ra là sau khi Tần Nguyên lên hotsearch vì ngoại hình, trực tiếp chiếm giữ top 1 hotsearch cả một ngày, khiến không ít người tìm kiếm trường học của Tần Nguyên, để trường học cọ nhiệt độ càng thêm nổi tiếng, vì vậy hiệu trưởng Trịnh đã nghĩ đến việc nhờ cậu quay một đoạn video quảng cáo về trường học, sau khi có kết quả thi đại học sẽ dùng video đó để tuyên truyền, thu hút nhiều học sinh hơn.
Phải biết, loại quảng cáo này, chỉ có những học sinh cực kì ưu tú mới có cơ hội tham gia.
Đối với việc này, Tần Nguyên cảm thấy rất vinh dự, nhưng ngay sau đó, cậu liền hỏi đến vấn đề là cậu thực sự quan tâm.
“Có trả tiền không?”