Thôn dân cạnh bờ sông nghe thấy Viên Tinh Thuý cãi cọ ồn ào, mấy phụ nhân cùng Tô Lăng ngồi xe bò lớn giọng nói:
“Lăng ca nhi này một đường đều nôn khan, còn dựa vào người tên nam nhân kia, ai da, các ngươi không nhìn thấy a, chính ta tận mắt thấy, thật là không biết xấu hổ.”
Phụ nhân kia mang một bụng tức giận về nhà.
Nàng vừa lúc nghe thấy Viên Tinh Thuý gân cổ hét, mắng to Lăng ca nhi bị dã nam nhân làm to bụng, nàng ta lập tức quay đầu lại chạy bước nhỏ về phía Viên Tinh Thuý.
“Ai nha, Tinh Thuý, ngươi không biết Lăng ca nhi vừa rồi ngồi xe mắng ta, hoàn toàn không coi chúng ta là bậc trưởng bối, vừa độc miệng vừa tàn nhẫn, trước nay chưa từng có ca nhi nào đanh đá như vậy, thật tức chết ta.”
Viên Tinh Thuý thấy có người tới hát đệm, gào càng hăng say.
Hai người như tri kỉ, nước miếng bay tứ tung, bên bờ sông đều là tiếng gào ồn ào kích động của họ.
Hai nàng còn dùng tay chỉ chỉ vào nam nhân phía sau Tô Lăng, không cần nghĩ cũng biết không phải lời hay tiếng đẹp gì.
Tô Lăng che ngực quay đầu nhìn thoáng qua Viên Tinh Thuý, không nói lời nào tiếp tục dẫm lên cột đá qua sông.
Viên Tinh Thuý nhìn cảnh này, tự động coi Tô Lăng là đang chột dạ chạy trốn. Nếu không, với tính cách của cậu, nhất định sẽ không im ỉm để mặc nàng ta nói.
Trong lòng Viên Tinh Thuý đắc ý, nắm được nhược điểm của cậu, còn không phải mặc nàng ta xâu xé.
Không bao lâu, việc Tô Lăng mang về một nam nhân, hơn nữa còn bị hắn làm to bụng đã truyền đi khắp thôn.
Sau khi mua nô ɭệ, Tô Lăng vội vàng về cãi nhau, lúc ở trong thành quên mua đồ ăn, lúc này đã đói đến mức bụng quặn thắt vô cùng đau đớn. Cậu liếc mắt nhìn cái miệng lải nhải và dáng người mập mạp của Viên Tinh Thuý, có loại khát vọng thân thể cường tráng.
Vấn đề sức khoẻ ảnh hưởng đến thực lực phát huy của Tô Lăng, để nàng ta đắc ý khoe khoang vài ngày.
Trước lên núi dưỡng thân thể, sau lại xuống núi tái chiến.
Tô Lăng biết một ca nhi mua nam nhân về là hoang đường cỡ nào, nhưng cậu mặc kệ người khác nghĩ gì.
Con nhím nhỏ tạm thời thu gai nhọn, dẫn dã nam nhân phía sau chậm rãi đi trên đường nhỏ đến ngôi nhà đất trên sườn núi.
Thôn Ngũ khê có nhiều nhánh sông, mỗi làng thuộc một nhánh khác nhau.
Thật lâu trước kia, nhà của thôn dân được xây dọc theo núi để nhà cửa không bị nước cuốn trôi khi sông Long Đàm dâng cao.
Nhiều thập kỉ trước, trong thôn đã phát động thôn dân dựng một con đập ở thượng nguồn sông Long Đàm để chặn nước chảy ra các nhánh.
Bằng cách này, thôn Ngũ Khê gần như không có lũ lụt. Thôn dân vốn sống ở lưng chừng núi dần chuyển về bờ sông.
Như vậy khi họp chợ buôn bán hàng hoá, dân làng sẽ không cần phải mang vác qua đường núi, vừa thuận tiện vừa tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Nhà đại bá của Tô Lăng cách đây vài năm cũng đã rời ngôi nhà cũ và xây một ngôi nhà gạch mái xanh bên bờ sông.
Lão Sử ngày thường vô thanh vô tức, đột nhiên lại xây được một ngôi nhà mái xanh. Sự kiện ấy gây chấn động một thời, người trong thôn đều hâm mộ đỏ mắt.
Hiện tại những người còn ở trên núi không xuống hầu hết là không có tiền xây nhà, sống trong những ngôi nhà gỗ được truyền từ đời này sang đời khác.
Con đường từ bờ sông dưới chân núi đến căn nhà bùn giữa núi nhìn thì rất gần nhưng đến khi đi mới biết đường núi quanh co ngoằn nghèo khiến Tô Lăng vô cùng mệt mỏi.
Khi đến ngôi nhà cũ, Tô Lăng tê liệt vì kiệt sức, phải dựa vào cột đá để thở dốc.
Trong sân, hai cây quế to bằng bắp chân mọc duyên dáng giữa đám cỏ dại um tùm, chỉ còn con đường vòng quanh một cái giếng cũ, xem ra phụ cận có người dùng nước chỗ này tưới cây nông nghiệp.
Dưới mái hiên, mạng nhện bọc rất nhiều muỗi, cửa sổ gỗ cũng lung lay sắp đổ, lớp thạch cao bên mái tranh đã bị nước mưa cuốn trôi để lại vết bùn trên mặt đất.
Trên thềm đá, lớp tro dày in vài dấu chân, có lẽ là do thôn dân trong núi tránh mưa để lại.
Tô Lăng nhìn nơi này, thở dài, vùi đầu vào hai gối nghỉ ngơi.
Kiệt sức và đói khát không thể làm giảm bớt nội tâm trống trải bàng hoàng, ngược lại còn khiến Tô Lăng sinh ra cảm giác không chân thực.
Kí ức ngày nhỏ cùng cha nô đùa ầm ĩ và cảnh ngôi nhà rách nát hoang vu thật sự tương phản quá lớn.
Dường như sau khi cha đi rồi, hết thảy đều trở nên xa lạ.
Suy nghĩ dần sa vào bi thương, Tô Lăng nhanh chóng đè nén nó, điều chỉnh lại tâm trạng.
Ước chừng qua mấy hơi thở, Tô Lăng nghe bên cạnh có tiếng bước chân xa dần.
Cậu ngẩng đầu thấy nô ɭệ quét qua sân rồi quay người đi.
Hắn ghét bỏ cậu không có tiền sao?
“Này, ngươi là ta mua, không cho phép ngươi đi!” Tô Lăng ngửa đầu hô lớn.
Nhưng nô ɭệ chỉ ngừng lại một nhịp, đầu không quay lại tiếp tục rời sân.
Tô Lăng tức giận không ngừng được.
Lúc này, bụng quặn đau quần quại, Tô Lăng ôm bụng gục xuống. Cậu vừa đau vừa tức, tủi thân sắp khóc.
Nếu cha còn sống, ông nhất định sẽ vuốt đầu cậu, cười nói cậu chơi xấu.
Nhưng bây giờ chỉ còn căn nhà trước kia.
Ngay lúc nước mắt Tô Lăng sắp rơi xuống, bên tai vang đến tiếng bước chân đang đến gần.
Trong lòng Tô Lăng vui vẻ, ngẩng đầu lại thấy một bị phụ nhân cầm giỏ tre vội vàng đi tới.