Chương 9.4: Bờ sông

Sử Thanh Vân hoàn toàn không ngờ tới ca nhi nhu nhược như Tô Lăng sẽ trực tiếp động thủ. Bà ta bất ngờ bị nước xối khắp người ướt như chuột lột.

“A, ngươi, ngươi, cái thứ không cha không mẹ cũng dám sỉ nhục ta.”

Tô Lăng nhấc tay, để lộ nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên cổ tay, mắng to: “Mở to cái mắt chó già của bà ra nhìn, nốt dựng chí của ta còn ở đây, ta mang thai ai hả?”

“Ngậm mồm há mồm huỷ hoại thanh danh của ta. Bà nghèo đến mức phải ăn phân bò sao, miệng thối như vậy.”

“Nếu ngứa miệng, dùng bàn chải chải đi. Bà đi khắp nơi nói chuyện, không sợ người khác biết bà thối miệng à?”

Sử Thanh Vân dậm dậm chân, giơ tay nghiến răng chỉ vào mặt Tô Lăng, sau đó nhìn nốt chu sa trên cánh tay cậu, muốn chửi rủa, nhưng trong giây lát đã bị làm cho kinh ngạc. Vẻ mặt bà ta bây giờ hỗn loạn chẳng khác gì tấm vải nhuộm.

Tô Lăng có một nốt ruồi đỏ trên cánh tay chứng minh cậu còn trong sạch.

Vậy tại sao Viên Tinh Thuý lại nói cho bà ta Tô Lăng có thai?

Vào ngày Tô Lăng mua nô ɭệ về, cậu xảy ra cãi vã với Viên Tinh Thuý bên sông.

Lúc ấy Viên Tinh Thuý tức giận đến mụ mị, hận không thể nói cho cả thôn đều biết Tô Lăng có thai, cho nên lôi kéo Sử Thanh Vân vào nhà nói thị phi.

Nàng muốn mượn người đàn bà chanh chua lắm mồm này loan tin.

Nhưng sau khi cùng Sử Hưng Trụ nói chuyện, cảm thấy bây giờ không cần phải xé rách mặt nên nàng lại quay lại tỏ ra ưu ái với Tô Lăng.

Sử Thanh Vân bị Viên Tinh Thuý lợi dụng, nhìn nốt chu sa trên cánh tay Tô Lăng, mặt bà ta ngẩn ra.

Trên cánh tay của mỗi ca nhi đều có một nốt chu sa, màu sắc càng đẹp càng dễ thụ thai, đồng thời có tác dụng bảo vệ tử ©υиɠ.

Viên Tinh Thuý nói cho bà ta Tô Lăng chắc chắn nôn khan mang thai, còn nói mỗi ngày tránh trên núi ăn thịt cá dưỡng thai.

Tóc tai dính bết lên mặt, Sử Thanh Vân lau qua mặt, lông mày rũ xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu nói:

“Sinh ra người khốn nạn như ngươi, người chết cũng tức sống dậy.”

“Hiện tại không mang, sớm hay muộn cũng sẽ mang. Dẫn theo dã nam nhân trốn lên núi, ngươi cho rằng ngươi còn là thiếu gia ngày trước sao? Ha, hồ ly tinh chuyên câu dẫn nam nhân, cũng không sợ bẩn thỉu.”

Nói xong, Sử Thanh Vân tức giận trừng mắt, rũ bỏ vệt nước trên ống tay áo, bàn tay dày muốn nắm lấy cổ tay Tô Lăng.

Tô Lăng lui về sau tức giận mắng, “Bà ngóng trông ta có thai như vậy, chả lẽ ta mang thai cha bà hay mẹ bà? Không thấy ta mang thai bà sẽ chết không nhắm mắt đúng không?”

“Vậy ta phải nhanh chóng hoài tổ tông của bà để không lãng phí công bà sớm tối hỏi han ta.”

Sử Thanh Vân tức giận đến nỗi nếp gấp trên mặt run rẩy, trông vô cùng hung hãn.

Bà ta ở trong thôn đanh đá mắng chửi người khác, tuy rằng bà ta từ ngoài vào, nhưng đã có ai dám gây sự với bà ta?

Hoành hành ngang ngược đã lâu, bây giờ gặp được Tô Lăng, bà ta vừa bối rối vừa tức giận đến run rẩy.

“Bà đây muốn xé nát miệng của mày! Cái loại tao hồ ly không có mẹ dạy.”

“Cha mẹ mày nếu trên trời có biết, chỉ sợ không có mặt mũi đầu thai làm người.”

Tô Lăng vốn đang nhượng bộ phòng bị, vừa nghe Sử Thanh Vân nói lời này, sắc mặt liền âm trầm. Chiếc bồn gỗ loảng xoảng rơi xuống đất.

Toàn thân Tô Lăng giống như một cây tre, đẩy Sử Thanh Vân lùi lại mấy bước, bà ta lảo đảo ngã thẳng xuống sông.

Sử Thanh Vân hoảng hốt la hét vùng vẫy dưới sông, cực kỳ giống một con vịt mắc cạn.

Nước chỉ đến dưới thắt lưng. Đập thượng nguồn bị chặn, mùa hè lại ít mưa nên sông rất nông và trong.

Nhưng Sử Thanh Vân bị khí thế của Tô Lăng làm cho sợ hãi, miệng trực tiếp chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà cậu.

Tô Lăng nghe vậy, trực tiếp nhảy xuống sông, hai tay ghìm cổ Sử Thanh Vân, dùng sức dìm bà ta xuống nước.

“Ngươi nói lại lần nữa.”

Sử Thanh Vân đã sặc mấy ngụm nước, ho đỏ bừng mặt mũi. Bà ta mạnh mẽ giãy giụa, thực mau liền tránh thoát đôi tay nhỏ bé của Tô Lăng.

Tóc bà ta nhỏ nước, mồm kêu to, “Gϊếŧ người! Gϊếŧ người!”

Tô Lăng đá vào chân Sử Thanh Vân nhưng người này dường như không cảm nhận được đau đớn, vẫn quỷ khóc sói gào trên sông.

Tô Lăng vật lộn một hồi, lúc này có chút mệt mỏi, vì vậy ngồi xuống bờ sông nghỉ ngơi.

Cách mặt trời lặn còn một canh giờ rưỡi, người lớn còn ngoài ruộng, chỉ còn trẻ con trong nhà.

Bọn nhỏ nghe thấy trong sông có tiếng kêu cứu, sôi nổi thò đầu qua cửa nhìn, thấy trong sông có người giãy giụa lập tức cầm cậy trúc dưới mái hiên và hồ lô chạy đến bờ sông.

Chờ bọn nhỏ tới gần mới thấy dưới sông là thanh bà bà bị mọi người trong thôn ghét.

Hơn nữa nước sông chỉ tới gối thanh bà bà, bà còn cúi xuống nhúng đầu vào nước.

Bọn nhỏ từng đứa vò đầu bứt tai, đây là tình huống gì nha, có cần ném cọc tre cho thanh bà bà không?

Một cậu bé khoảng mười tuổi thấy Tô Lăng đang ngồi bên bờ sông, chạy tới hỏi, “Tiểu ca ca, thanh bà bà đây là làm sao vậy?”

Tô Lăng nhìn Sử Thanh Vân nổi điên, tức giận nói, “Bà bà muốn chết, ca ca không giữ được.”