Chương 4.3: Nhà cũ

Tô Lăng cũng không chịu nổi, đáy mắt ngập sương mù. Cả người cậu nép vào mái hiên, thần sắc ảm đạm.

Hiệu thuốc trải qua mấy năm kinh doanh bán dược liệu giá rẻ, chất lượng dược liệu có danh có tiếng.

Từ lái buôn đến người dân đều lấy giá hợp lí, việc kinh doanh luôn tốt.

Nhưng cậu nhìn vào ngân sách, biết hiệu thuốc chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, tiền nhập bán nguyên liệu rất lớn nhưng tiền vào túi lại ít ỏi vô cùng.

Mỗi tháng cửa hàng mất ba lượng để trả tiền thuê nhà, năm lượng để trả công lão đại phu kinh nghiệm phong phú, lại mất thêm hai lượng trả cho tiểu nhị. Mỗi tháng tiền thu vào trừ đi mấy khoản phí tổn cũng chỉ còn dư lại mấy chục lượng nhỏ lẻ.

Dựa theo văn bản nhà nước quy định rõ ràng, sau khi nộp thuế kinh doanh, cửa hàng còn phải nộp thêm thuế dược liệu. Sau khi cộng hai loại thuế này lại, mỗi quý thu được chỉ từ mười lượng đến hai mươi lượng.

Ở Thanh Thạch Thành còn có một quy củ bất thành văn là nha môn không chỉ thu thuế má mà còn đều đặn mỗi quý vào các tiệm thu thập dược liệu quý hiếm.

Ngoài ra, khi các gia tộc lớn có việc hiếu hỉ, các hiệu thuốc đều phải cống những dược liệu trân quý. Khoản tổn thất lớn này trực tiếp đánh sập vài cửa hàng trong thành.

Cha Tô Lăng không thu dược liệu quý báu, ngẫu nhiên lấy được cũng cho cậu ăn khiến mỗi lần lính huyện vào thu đều trắng tay, sắc mặt đen xì mắng cha cậu một hồi.

Cậu tình cờ nghe lão đại phu trong tiệm khuyên cha đừng quá nghiêm túc, ông như vậy không hợp lẽ thường, cũng khó có thể tiếp tục kinh doanh.

Các hiệu thuốc khác đều ưu tiên bán dược liệu tốt cho các nhà quyền quý, còn dược liệu bình thường đều là thật giả trộn lẫn, bán giá cao cho dân chúng.

Nhưng cha cậu lời lẽ chính đáng từ chối, nói tuyệt đối không thể kiếm tiền trên mạng sống của người khác, nói hiệu thuốc này của ta là dựa vào danh tiếng của bá tánh đi lên, vì vậy nhất định không được làm việc thương thiên hại lí.

Một người tốt như vậy, vì một lần lên núi hái dược mà bị chôn vùi dưới chân núi.

Tô Lăng kiên cường chống đỡ qua đám tang của cha mới lên cơn sốt cao và hôn mê, nằm trên giường nửa tháng mới tỉnh.

Sau khi Tô Lăng tỉnh, đại bá nói cho cậu hiệu thuốc trong thành đã đóng cửa. Tiền nộp thuế hàng quý và tiền thuê mặt bằng đã dùng hết tiền trong tiệm, cuối cùng phải bán hiệu thuốc với giá rẻ mới đủ tiền trả cho tiểu nhị.

Lúc ấy Tô Lăng mơ màng hồ đồ, đầu óc không nghĩ rõ ràng, hơn nữa cũng vì tin tưởng đại bá. Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là hai người trở trò quỷ.

Tuy rằng tiền dư không còn nhiều, nhưng vẫn có đủ tiền để thanh toán các loại chi phí, làm sao đến nỗi phải bán cả hiệu thuốc.

Bất quá Tô Lăng không có suy nghĩ tiếp tục kinh doanh hiệu thuốc.

Trước đây, hiệu thuốc dựa vào cha cậu đau khổ chống đỡ. Cậu không có tấm lòng thiện tâm như cha, đóng cửa liền không phải chịu sắc mặt của nha môn và các gia tộc lớn.

Nhị cô thấy mình làm Tô Lăng thương tâm, nâng tay áo lau khoé mắt, “Không nói nữa, ta còn phải về cho heo ăn.”

Nàng đứng dậy, nhìn căn nhà cũ rách nát tối tăm sau lưng Tô Lăng, càng cảm thấy ca nhi này đáng thương, “Con đừng trách Tam bá nương lắm miệng, trước đừng cùng Viên Tinh Thuý bất hoà, căn nhà này cái gì cũng không có, con dựa vào đâu mà sống?”

Tô Lăng mặt ngoài ngoan ngoãn gật đầu, trên thực tế khi nghe thấy cái tên kia lại trở nên cực kì cáu kỉnh.

“Ấm nước nóng cùng với nắm gạo này để lại cho con, cũng không có nhiều, chỉ có thể đủ ăn trong hai ngày.”

“Được, đến lúc đó ta gửi lại đồ cho dì.” Tô Lăng tiếp nhận, đứng dậy đưa Tam bá nương ra sân.

Tam bá nương đi được vài bước lại xoay người lại nói: “Lăng ca nhi, còn cần gì cứ nhờ Tam bá nương.”

Nàng nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Tô Lăng, vừa lòng cười nói: “Khi còn nhỏ, con còn uống sữa của dì một thời gian nên đừng coi dì là người xa lạ nhé.”

Sắc hoàng hôn đỏ hồng chiếu lên khuôn mặt của Tam bá nương, ý cười chân thành khiến Tô Lăng đau xót trong lòng.

Cậu chịu đựng chua chát nơi đầu mũi, gật gật đầu, “Hiểu rồi.”

Tam bá nương lúc này mới thật sự đi.

Thân ảnh của nàng dần dần thu nhỏ qua các bờ ruộng, cho đến khi nàng đi về phía một ngôi nhà gỗ đang bốc khói, Tô Lăng mới thu tầm mắt.

Biết Tam bá nương ở đâu, cậu mới có thể trả đồ cho nàng.

Lúc này, mặt trời chiếu sáng rực rỡ nơi chân trời, nửa đỉnh núi đỏ rực. Ve sầu trong rừng ngày càng lười biếng, kêu ngày một nhỏ dần rồi im hẳn trong các cánh rừng.

Tô Lăng nhìn đỉnh núi xa lạ phía đối diện, núi rừng đã bắt đầu bị bao phủ bởi một màn sương đen.

Tô Lăng lại quét mắt nhìn khu rừng trúc già sau nhà, thấy một bóng đen đang nhảy múa trong bóng cây khiến cậu sợ đến run rẩy trong lòng.

Hai lượng bạc chạy, vứt Tô Lăng một mình trong căn nhà hoang trên núi, tức khắc khiến cậu sợ hãi vô cùng.

Sớm biết vậy, cậu nên nghe lời tên lính huyện dùng xích sắt buộc chặt hắn, như vậy nô ɭệ sẽ không chạy đi.