Chương 6

Chương 6:

-edit fongling-

Không quá mấy ngày. Diệp Chi nhận được điện thoại của Cố lão gia, cô lập tức bắt máy.

“Ông nội Cố.” Diệp Chi lễ phép thưa một tiếng, Cố lão gia không thường gọi điện cho Diệp Chi, cô không đoán được Cố lão gia muốn gọi cho cô nói chuyện gì.

Cố lão gia nghe được tiếng Diệp Chi, đầu tiên là thân thiết ừ một tiếng, sau đó trực tiếp vào chuyện.

“Con và A Nhẫn không quá thân, cho nên ông sợ con quên mấy ngày nữa là tới sinh nhật A Nhẫn, con nhớ sắm cho nó một món quà.”

Cố lão gia còn bồi thêm một câu: “Nếu con không đủ tiền, cứ trực tiếp nói với ông.”

Trước vạn lần dặn dò lên lên xuống xuống của Cố lão gia, Diệp Chi lập tức đáp ứng. Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức phát sầu vì quà tặng cho Cố Nhẫn.

Diệp Chi còn chưa từng mua quà cho đàn ông, cũng không biết Cố Nhẫn yêu thích thứ gì, thật sự là rất khó để chọn quà.

Nghe lời Cố lão gia, quà sinh nhật của Cố Nhẫn tốt nhất là quà đắt tiền một chút, Diệp Chi tùy tiện mua một món quà có cái giá cao ngất là có thể tự tin báo cáo kết quả.

Bất quá, bản năng Diệp Chi lại không nghĩ làm có lệ như vậy, vì thế cô lên mạng tìm tòi thêm.

Sau khi trải qua sàng lọc của Diệp Chi, cô nhận ra rất nhiều dân mạng đều đề xuất mua tặng đồng hồ.

Sau khi có ý tưởng, Diệp Chi liền ra cửa mua tặng Cố Nhẫn một chiếc đồng hồ Patek Philippe giá 300 vạn, sau khi mua xong, Diệp Chi không về nhà luôn mà ma xui quỷ khiến tiếp tục dạo quanh trung tâm thương mại.

Tôi Tiêu Tiền Giúp Nhà Giàu Số Một Tránh Tai Ương - Chương 6

(Patek Philippe Grande Complications giá đâu đó rẻ nhất là 10 tỷ vnđ same same với 300 vạn tệ :)))

Để tránh có người nhận ra cô, Diệp Chi đem mình quấn thật kĩ lưỡng rồi vòng tới cửa hàng bán cà vạt.

Diệp Chi không biết sinh nhật Cố Nhẫn thì không tính, nhưng cô giờ đã biết, liền nghĩ đến việc tự dùng tiền của bản thân mua tặng một món quà tặng Cố Nhẫn.

Dùng tiền Cố Nhẫn cho để mua đồng hồ thì không tính, Diệp Chi muốn dùng chính tiền của mình để mua, cho dù không quá đắt, cũng là một phần tâm ý của cô.

Hiện tại cô với Cố Nhẫn được xem như bạn bè, mua tặng bạn bè một phần quà là lẽ phải chăng.

Diệp Chi cẩn thận dạo quanh toàn bộ khu vực bán cà vạt, cô không rõ ràng phong cách của Cố Nhẫn lắm, chỉ có thể chọn một chiếc mà cô cảm thấy đẹp.

Diệp Chi sau khi mua được cà vạt liền rời khởi trung tâm thương mại, chuẩn bị về nhà. Cô vừa định vẫy tay đón xe, một chiếc xe buýt chạy qua trước mặt cô.

Động tác vẫy tay của Diệp Chi cứng lại, tầm mắt dựng ở trên thân xe buýt.

Mấy ngày nữa chính là sinh nhật Cố Nhẫn, các fans Cố Nhẫn tại địa phương đã chuẩn bị event, muốn chúc mừng sinh nhật anh.

Lối đi của một số trạm tàu điện ngầm đã dán đầy poster chúc mừng sinh nhật Cố Nhẫn, trên thân xe buýt vừa đi qua cũng dán ảnh chụp của anh.

Khuôn mặt trên poster của Cố Nhẫn lạnh lùng giống như thường ngày, anh không hay cười nhưng lại như cũ quang mang vạn trượng.

Trong lòng Diệp Chi căng thẳng, giống như vừa làm chuyện xấu, lập tức nhét chiếc cà vạt mới mua xuống đáy túi xách.

Diệp Chi suy nghĩ hai ngày vẫn chưa hạ quyết tâm, liệu nên hay không đưa cà vạt tặng riêng cho Cố Nhẫn. Tại thời điểm Diệp Chi vẫn đang buồn rầu, sinh nhật Cố Nhẫn cuối cùng cũng đến.

Cố gia mọi người đều rất coi trọng sinh nhật của Cố Nhẫn, cha mẹ Cố Nhẫn cũng từ nước ngoài quay trở lại, người một nhà toàn bộ tụ hội ở biệt thự.

Diệp Chi là thành viên mới của Cố gia, tự nhiên cũng muốn tham gia tụ hội gia đình này.

Cha mẹ Cố có cùng thái độ với Cố lão gia, bọn họ biết Diệp Chi chính là người có mệnh cách xứng đôi nhất với Cố Nhẫn, thái độ đối với nàng càng thân thiết hơn vài phần.

Diệp Chi vừa vào cửa, mẹ Cố - Tần Đinh liền cười tiến lên, nắm lấy tay Diệp Chi.

“Bé ngoan, con ngồi ở bên này.”

Tần Đinh rất có mắt nhìn người, mới ban đầu bà vì Diệp Chi là quý nhân của Cố Nhẫn, đối với cô có nhiều phần hảo cảm, hiện tại khi chậm rãi tiếp xúc, bà phát hiện Diệp Chi và hình tượng trên mạng của cô cũng không giống nhau.

Giới giải trí ngư long hỗn tạp, thật thật giả giả, căn bản không thể đánh giá một người qua lời kể của người khác, chân chính tiếp xúc thực tế mới có thể biết.

Mà hiện tại, Tần Đinh mới an tâm, có lẽ Diệp Chi và Cố Nhẫn có thể sẽ là một đoạn nhân duyên không tồi.

Diệp Chi và Cố Nhẫn ngồi cùng phía, trên bàn cơm chỉ có năm người bọn họ, tổ chức tiệc sinh nhật vô cùng đơn giản.

Cha Cố và Cố Nhẫn tính cách không khác biệt lắm, đều không thích cười, nhưng khi nhìn thấy Diệp Chi, ông có mỉm cười, hướng Diệp Chi gật gật đầu.

Bữa tối kết thúc, chính là đến đoạn trao quà quan trọng nhất, ngoại trừ Cố Nhẫn, mọi người trong nhà đều có vẻ mong chờ đến lượt quà của Diệp Chi.

Diệp Chi bị bao ánh nhìn chằm chằm vây quanh, mặt thế mà có chút nóng lên, cô từ trong túi lấy ra chiếc đồng hồ đã chuẩn bị từ trước, đặt trước mặt Cố Nhẫn.

Tần Đinh mặt đầy tươi cười nhìn Cố Nhẫn, còn không chờ mà thúc giục anh: “Là tâm ý của Chi Chi, con đeo lên luôn đi.”

Cổ tay Cố Nhẫn thon dài mảnh khảnh, khi đeo đồng hồ lên càng hiện thêm vài phần quý khí. Quả nhiên là Cố Nhẫn, đồ vật đắt tiền như vậy đeo lên người của anh càng ưu nhã hơn.

Đêm nay, Diệp Chi và Cố Nhẫn ở tại nhà tổ Cố gia, bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị cho Diệp Chi một phòng riêng, ngay sát vách phòng Cố Nhẫn.

Cố gia biết rằng hai người vừa gặp nhau liền kết hôn, hiện tại vẫn đang ở giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, còn không biết rằng bọn họ kí thỏa thuận với nhau.

Diệp Chi ở trong phòng bồi hồi một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, cô lấy hộp quà đựng trong túi ra, dùng hết can đảm gõ cửa phòng Cố Nhẫn.

Ba tiếng gõ cửa vang lên, tiếng bước chân truyền dần tới, giây tiếp theo, Cố Nhẫn mở cửa phòng.

Hình như Cố Nhẫn vừa tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, trong phòng bật một chiếc đèn, Cố Nhẫn hơi cúi mặt, rũ mắt nhìn Diệp Chi.

Diệp Chi ngửa đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt đen trầm của anh, ánh trăng dừng ở hành lang tựa hồ cũng dừng trên đối mắt Cố Nhẫn.

Diệp Chi tập trung tinh thần, hơi hơi khẩn trương, cô giơ lên hộp quà nhỏ đưa cho Cố Nhẫn: “Đây là một món quà khác tôi chuẩn bị cho anh.”

“Cũng không thực sự đắt tiền, chỉ là tôi dùng tiền chính mình mua, sinh nhật vui vẻ.”

Chờ Cố Nhẫn nhận lấy hộp quà, Diệp Chi lập tức mở miệng: “Ngủ ngon.” Diệp Chi chúc ngủ ngon xong liền xoay người quay lại phòng.

Chờ đến khi tiếng đóng cửa phòng bên cạnh vang lên, Cố Nhẫn vẫn còn đứng ngoài cửa, anh nhẹ nhàng xóc lên chiếc hộp, bên trong là một chiếc cà vạt màu sắc dễ nhìn.

Giây tiếp theo, trên hành lang vang lên một tiếng cười rất nhẹ.

---------

Ngày hôm sau là tới sinh nhật Cố Nhẫn, Diệp Chi nhận được điện thoại của Chúc tỷ - người đại diện của cô.

Diệp Chi thấy thông báo điện thoại người gọi tới là ai, thần sắc tức khắc lạnh xuống. Tất cả hành động ăn vạ Cố Nhẫn của nguyên chủ, đều là do Chúc tỷ bày mưu sắp đặt.

Công ty quản lý này chỉ nghĩ tới ép buộc nghệ sĩ, bọn họ không để bụng việc nghệ sĩ ép buộc sẽ biến thành dáng vẻ gì, cũng sẽ không để bụng thanh danh không tốt của nghệ sĩ.

Bọn họ chỉ nghĩ tới việc ép nghệ sĩ làm việc sẽ mang lại công ty ích lợi lớn ra sao.

Diệp Chi chờ điện thoại vang lên thật lâu mới bắt máy, thanh âm cô lạnh lùng: “Có chuyện gì?”

Giọng Chúc tỷ trầm xuống: “Làm sao mà bây giờ mới bắt máy?”

Diệp Chi nhàn nhạt trả lời: “Có chút việc đang vội thôi.”

Chúc tỷ tuy rằng cảm thấy thái độ Diệp Chi có chút kỳ quái, nhưng chị ta cũng không để trong lòng: “Hôm nay là sinh nhật Cố Nhẫn, cô mở Weibo đăng bài chúc mừng một chút đi.”

Diệp Chi ngơ ngẩn, sau đó lạnh lùng trả lời: “Tôi với anh ta đâu có thân, cũng không cần phải đăng Weibo làm gì.”

Chúc tỷ ngờ ngợ cảm thấy Diệp Chi có chút không thích hợp, chị ta đã mở miệng: “Cô cọ nhiệt Cố Nhẫn đâu phải lần một lần hai, liền quyết như vậy đi.”

Chúc tỷ tắt máy, không bao lâu sau, Diệp Chi nhận được tin nhắn của Chúc tỷ: “Tôi đã đăng Weibo hộ cô rồi.”

Tâm tình Diệp Chi hạ xuống, đoàn đội và Chúc tỷ có mật khẩu Weibo của cô, bọn họ sớm đã quyết định, kể cả mình có không đăng Weibo, bọn họ cũng sẽ tự làm chủ thay cô.

Diệp Chi mở Weibo, bên dưới quả nhiên là một tràng tiếng mắng chửi.

“Diệp Chi lại muốn ăn vạ Cố ảnh đế sao? Mặt dày thật sự!”

“Van nài cô đừng suốt ngày nhìn chằm chằm thần tượng nhà tôi, cho anh ấy được yên đi có được không?”

“Diệp Chi mau ra đây xin lỗi đi, đừng giả chết nói cô chỉ chúc mừng sinh nhật thần tượng của bọn tôi, cô định làm gì bọn tôi đọc được như đọc một chiếc đĩa CD.”

Diệp Chi nhìn lướt qua phần bình luận, cô cười khổ, cô đã sớm biết Weibo này một khi đăng lên sẽ tạo nên phản ứng thế nào.

Cả đoàn làm phim sẽ đều đăng chúc mừng sinh nhật Cố Nhẫn, nếu cô không đăng, khẳng định sẽ bị mắng.

Nhưng nếu cô đăng xong, dân mạng sẽ nắm chặt không bỏ, bọn họ chỉ biết rằng cô lại muốn ăn vạ Cố Nhẫn.

Diệp Chi nghĩ thầm, nếu cô tiếp tục ở tại công ty quản lý này, không chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của cô, mà còn liên lụy tới Cố Nhẫn nữa.

Mấy ngày nay ở chung cùng Cố Nhẫn, cô cảm thấy Cố Nhẫn là một người rất tốt. Cô cũng không muốn liên quan tới Cố Nhẫn, tạo thêm phiền toái cho anh.

Ánh mắt Diệp Chi kiên định, bất kể giá nào cô nhất định phải giải trừ hợp đồng với công ty quản lý.

Tranh thủ thời gian nghỉ lúc đóng phim, Cố Nhẫn lấy di động ra xem, anh chú ý đến Diệp Chi đăng Weibo chúc mừng sinh nhật bản thân, mà phía dưới là một làn sóng bình luận mắng chửi.

Cố Nhẫn nhìn một hồi, tầm mắt lãnh đạm dừng trên màn hình. Lúc sau, ánh mắt Cố Nhẫn khẽ nhúc nhích, ngón tay bấm bấm trên màn hình.

Người đại diện Trình Tề kinh ngạc hỏi: “Cố Nhẫn, anh đang đăng Weibo à?”

Trình Tề nhìn lại vào di động, vài giây trước Cố Nhẫn vừa đăng Weibo, nội dung bài viết rất ngắn, chỉ vọn vẹn hai chữ.

“Cảm ơn.”

Không @ bất kì ai.

Nhưng vậy cũng làm Trình Tề kinh ngạc, Cố Nhẫn rất ít khi đăng Weibo, bình thường anh ta quay phim hay tham gia hoạt động, rất ít khi đăng bài truyền thông xã giao. Hơn nữa mấy tháng gần đây anh ta đang bận đóng phim, bài Weibo gần đây đăng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chính là thời điểm Cố Nhẫn đăng Weibo là lúc Diệp Chi đang bị mắng thảm thiết nhất.

Trình Tề cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng anh ta tự nói với bản thân là mình có thể đang suy nghĩ nhiều. Lúc này vang lên thanh âm lạnh lùng của Cố Nhẫn.

“Bình luận bên dưới Weibo của Diệp Chi, anh xử lý một chút đi.”

Trình Tề theo bản năng mà gật đầu, sau đó anh ta hoàn toàn ngây cả người, không dám tin nhìn về phía Cố Nhẫn: “Anh muốn giúp... giúp Diệp Chi á?”

Từ ‘xử lý’ trong miệng Cố Nhẫn, ý chỉ là lọc bớt bình luận dưới post Weibo của Diệp Chi vì hiện tại người chửi cô thật sự là quá nhiều.

Lỗ tai anh ta không nghe nhầm đi, Cố Nhẫn vì sao lại muốn đi giúp một nữ minh tinh chuyên đi ăn vạ chính bản thân anh ta?

Cố Nhẫn thanh âm lạnh lùng nói xong câu đó, không hề kèm thêm một câu giải thích nào. Cố Nhẫn không nhìn tới Trình Tề, anh đặt điện thoại sang bên cạnh, cầm lấy kịch bản tiếp tục đọc.

Ánh mặt trời chiếc sáng gò má của Cố Nhẫn, trầm tĩnh yên bình, không đọng lại một chút biểu hiện gì là ban nãy anh vừa mở miệng muốn giúp Diệp Chi.

Tiếng mắng một chiều hướng tới Diệp Chi cuối cùng cũng ngừng lại một chút.

Dưới thao tác của đoàn đội Cố Nhẫn, còn cả bài đăng phản hồi của Cố Nhẫn trên Weibo đã thành rời đi lực chú ý của các fans ban nãy vẫn đang say máu diss Diệp Chi.

Người khiêm tốn đến cực điểm như Cố ảnh đế thế mà đăng Weibo? Còn tận hai chữ?”

Hai chữ ngắn gọn như vậy lại lập tức oanh động internet, nhấc lên gợn sóng cực lớn trong lòng các fans. Cố Nhẫn vì sao tự dưng lại đi đăng Weibo?

Còn có, câu ‘cảm ơn’ này đến tột cùng là gửi tới ai?

Là cho đoàn làm phim? Tới người hâm mô? Hay là gửi riêng tới một người nào đó?