Chương 5

Chương 5:

-edit fongling-

Sau khi nhận được vòng cổ Bvlgari, so với việc vui mừng, Diệp Chi còn cảm thấy chột dạ nhiều hơn, rõ ràng cô là người chỉ biết tiêu tiền mua đồ, thế nào lại còn được nhận quà tặng.

Vòng cổ này Diệp Chi căn bản không có cơ hội đeo, cô đành đem nó bỏ vào trong ngăn kéo.

Bởi vì gần đây Cố Nhẫn mới bị thương, Cố lão gia khá lo lắng, cách ngày liền cho bác sĩ tư nhân tới kiểm tra tay cho anh.

Mỗi lần bác sĩ tư nhân qua khám tay, Diệp Chi gần như lúc nào cũng có mặt. Cứ việc nói Cố Nhẫn gặp tai nạn không phải do Diệp Chi gây ra, nhưng dù sao cũng là do anh lái xe cô mua tặng mới xảy ra chuyện.

Trước ngày khai máy một tuần, bác sĩ tư nhân lại tới kiểm tra tay Cố Nhẫn lần nữa.

Đáy mắt bác sĩ lộ ra vẻ nghi hoặc: “Kỳ quái, vết thương trên tay làm sao lại khỏi nhanh thế này, bị trẹo tay giống như này cũng cần chăm sóc một đoạn thời gian mới được.”

Một bên Diệp Chi nghe được bác sĩ nói, nhẹ nhàng thở ra, còn may sẽ không chậm trễ việc Cố Nhẫn đóng phim.

Nhưng suy nghĩ của Cố lão gia lại không giống Diệp Chi, ông cụ xác nhận lại một lần: “Thật sự lành hẳn rồi sao?”

Bác sĩ gật đầu: “Vết thương trên tay đã hoàn toàn khỏi, đến di chứng hay dấu vết cũng đều không có.”

Vừa dứt lời, Diệp Chi liền cảm nhận được có ánh mắt nhìn vào cô, cô quay đầu lại, phát hiện Cố lão gia đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Diệp Chi nghĩ thầm, không phải Cố lão gia sẽ đem công lao này tròng lên đầu cô đi, chuyện này không quan hệ gì với cô đâu. Cô vừa mua tặng chiếc Lamborghini một phát, Cố Nhẫn liền vừa ra ngoài dính ngay tai nạn xe đấy à?

Diệp Chi phỏng đoán không lệch một li, Cố lão gia xác thật cảm thấy nhờ công Diệp Chi nên vết thương của Cố Nhẫn mới khỏi nhanh đến vậy.

Cố lão gia mặt mày vui mừng mà nhìn Diệp Chi, xem ra xem số đúng thật không sai, ông cần phải đưa Diệp Chi nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Diệp Chi hoàn toàn không biết ý tưởng của Cố lão gia, sau khi cô tiễn bác sĩ và Cố lão gia rời đi không ngay lập tức trở lại phòng mình mà là đi ra chỗ Cố Nhẫn đang ngồi.

Cố Nhẫn lưng tựa vào ghế, vết thương trên tay lành hay không lành cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của anh, tầm mắt anh buông xuống, tùy ý nhìn vào kịch bản trên bàn.

Lúc tiếc bước chân của Diệp Chi vang lên, Cố Nhẫn giương mắt nhìn về phía cô.

Diệp Chi không bước vào trong phòng, chỉ là dựa vào cửa phòng cùng Cố Nhẫn nói chuyện: “Mấy ngày nữa tôi sẽ vào tổ đóng phim”. Tuy cô chỉ là một diễn viên đóng vai ‘n’, nhưng trọng điểm là phim cô đóng có Cố Nhẫn thủ vai nam chính, bọn họ sẽ chạm mặt nhau tại phim trường.

Cố Nhẫn hiểu được lo lắng của Diệp Chi, giọng nói mát lạnh vang lên: “Cô không cần lo lắng, thời điểm ở bên ngoài, chúng ta sẽ coi như không quen biết.”

“Ở nhà cô là thiếu phu nhân Cố gia, bên ngoài chúng ta chính là người xa lạ.”

Diệp Chi cũng nghĩ như vậy, cô gật gật đầu: “Được.”

Cặp mắt đen của Cố Nhẫn nhìn về Diệp Chi, khóe môi cong lên một độ cung nhẹ: “Cho tới bây giờ, chúng ta phối hợp mười phần ăn ý.”

Môi mỏng của Cố Nhẫn khẽ mở, không chút để ý nói: “Cô xem có đúng không, Cố thiếu phu nhân”

Rõ ràng Cố Nhẫn không có bất luận tình cảm gì với Diệp Chi, thế nhưng mấy chữ ‘Cố thiếu phu nhân’ mà anh gọi ra lại ngoài ý muốn cảm thấy thật dễ nghe.

Diệp Chi cười: “Vậy Cố tiên sinh, chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Cố Nhẫn cũng nhướng mày: “Hợp tác vui vẻ, Cố thiếu phu nhân.”

Ngày gia nhập tổ phim, Diệp Chi chờ chắc chắn sau khi Cố Nhẫn rời đi một lúc mới chậm rì rì xuất phát.

Lúc Diệp Chi vừa đi ra thang máy, liền trông qua cửa kính nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cách đó không xa dừng một chiếc Rolls-Royce màu đen, kiêu ngạo mà đỗ trước cửa, cũng không biết là đang đợi ai.

Bất quá cái này cũng không liên quan gì tới Diệp Chi, cô từ trước đến nay không quá để trong lòng những việc này, cô né chiếc xe, ý định đi qua khu dân cư lân cận gọi một chiếc taxi đi tới phim trường.

Còn chưa đi được vài bước, phía ra truyền tới tiếng xe nổ máy, Diệp Chi theo bản năng mà tránh sang một bên, chiếc Rolls-Royce thong thả lướt gần tới.

Không chờ Diệp Chi hoàn toàn né ra, chiếc Rolls-Royce lại dừng lại ở bên cạnh cô, cứ như là đã đặc biệt chờ cô vậy.

Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông trung niêm tầm 40 tuổi bước từ trên xe xuống, cung kính đứng trước mặt Diệp Chi. Diệp Chi dừng chân, cảnh giác mà nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông đi về phía Diệp Chi, mở ra cửa ghế sau, lễ phép đưa tay mời: “Phu nhân, đây là xe Cố gia phân cho ngài, từ hôm nay trở đi, là tôi phụ trách đưa phu nhân tới phim trường.”

Chờ Diệp Chi ngồi vào trong xe một lúc, cô mới bắt đầu phục hồi tinh thần. Làm gì có minh tinh tuyến mười tám nào lại ngồi Rolls-Royce đi phim trường.

Lúc xe chạy đến gần phim trường, Diệp Chi lập tức kêu dừng xe: “Anh dừng ở chỗ này là được rồi, quãng đường còn lại để tôi tự mình đi.”

Tài xế cũng không hỏi nhiều, anh ta cởi đai an toàn, chuẩn bị xuống mở cửa xe giúp Diệp Chi.

Diệp Chi nhìn thấy động tác của tài xế, nhanh nhanh chóng chóng tự mở cửa xe, vội vàng bước xuống. Chờ xe đi rồi, Diệp Chi mới đi bộ nhanh chóng hướng tới phim trường.

Không nghĩ ngày đầu đi đóng phim cô được ngồi siêu xe, đến cuối vẫn là tự mình đi bộ tới nơi.

Thời điểm Diệp Chi đến phim trường, cô nhìn thấy xe bảo mẫu của Thịnh Mạn, cô biết Thịnh Mạn cũng sẽ tới. Bộ phim truyền hình có Cố Nhẫn thủ vai nam chính còn Thịnh Mạn là nữ chính.

Loại phim tập trung vào nam chính như này, mặc dù Thịnh Mạn là nữ chính, thì cũng tương đương vai phụ.

Gia đình Thịnh Mạn là gia đình đại tài phiệt, từ khi cô ta xuất đạo tới bây giờ phim đầu tiên nhận đã là vai nữ chính, càng ngày về sau càng thuận buồm xuôi gió, chỉ nhận những tác phẩm lớn.

Huống hồ, dựa vào tính cách của Thịnh Mạn, làm sao cô ta có thể chấp nhận làm vai phụ cho người khác. Nhưng bộ phim này mặc dù là phim xoay quanh nam chính, cô ta còn nguyện ý tự mình hạ cát-xê đóng phim.

Nguyên nhân chỉ có một, Thịnh Mạn yêu thầm Cố Nhẫn.

Thịnh Mạn tính tình rất kiêu căng, nhưng cô ta lại rất thích Cố Nhẫn. Cô ta đã từng mơ hồ hướng Cố Nhẫn biểu lộ hảo cảm, nhưng Cố Nhẫn lại chưa từng phản ứng lại cô nàng.

Cho nên lần này, Thịnh Mạn tự nguyện hạ cát-xê đóng phim cũng muốn tham gia vào bộ phim truyền hình này, chính là vì có thể kéo gần khoảng cách với Cố Nhẫn xuống một chút.

Hôm nay Diệp Chi tới phim trường có một đoạn phim quay lúc đang khiêu vũ, cô đang hướng tới phòng thay đồ để chuẩn bị thì bị phó đạo diễn gọi tới.

Phó đạo diễn: “Diệp Chi, cô đổi màu váy khiêu vũ từ xanh lam sang màu đỏ rực đi. Còn nữa, nhớ khi lát nữa khiêu vũ thì mang khăn che mặt.”

Diệp Chi nghĩ thầm, dựa theo cốt truyện, nguyên chủ lát nữa khi đóng cảnh khiêu vũ chính là mặc bộ váy khiêu vũ màu xanh lam nhạt, hơn nữa nhân vật trong phim cũng không cần mang khăn che mặt.

Này chắc chắn là phần kịch bản đã bị sửa lại.

Diệp Chi chú ý tới phó đạo diễn, sau khi nói xong câu đó, ông ta quay đầu nhìn Thịnh Mạn liếc mắt một cái, vẻ mặt cô ta tràn ngập kiêu căng.

Diệp Chi không có biểu cảm gì, cô xoay người bước vào phòng thay đồ.

Trong phòng thay quần áo, Diệp Chi nghĩ tới phần sau của cốt truyện, Thịnh Mạn cùng phó đạo diễn đã lén bàn nhau đem phân đoạn khiêu vũ của cô, toàn bộ cắt nối biên tập thành phần của Thịnh Mạn.

Điệu nhảy cuối cùng khi được chiếu lên, khán giả chỉ cho rằng, người đẹp khiêu vũ mang khăn che mặt ấy chính là Thịnh Mạn. Không chút liên quan gì tới Diệp Chi.

Diệp Chi cười lạnh một tiếng, nguyên bản tác giả sách xây dựng nữ chính là hình tượng Mary Sue tam quan bất chính, Thịnh Mạn ăn cắp phần múa của nguyên chủ, coi như là của cô ta, làm nguyên chủ có nỗi khổ nói không nên lời.

Nguyên chủ hiện giờ không còn là diễn viên thế thân của Thịnh Mạn, Thịnh Mạn thế nhưng còn cướp phần diễn của cô ấy. Diệp Chi rũ mắt, làm sao mà cô có thể để Thịnh Mạn được như ý.

Diệp Chi thay quần áo bước ra, mọi người nhin qua, hô hấp đều dừng lại.

Làn da của Diệp Chi vốn dĩ đã trắng, mặc với trang phục rực đỏ càng tôn lên màu da trắng nhưu tuyết của cô. Ngũ quan của cô cực hoàn mỹ, nhìn không có bất luận khuyết điểm nào.

Diệp Chi nhận lấy khăn che mặt nhân viên công tác đưa tới đeo lên.

Khuôn mặt mỹ lệ của Diệp Chi được che khuất dưới lớp mạng che màu tím. Nhưng là càng che lấp, mọi người càng muốn nhìn thấu qua lớp lụa màu tím ấy đang che đi khuôn mặt trông như nào.

Người có khí thế xuất chúng và dung mạo tuyệt đỉnh chân chính, người người chỉ cần nhìn một lần sẽ hoàn toàn không thể rời mắt, tầm mắt sẽ chỉ có thể dừng lại trên người của cô.

Chẳng sợ lúc này Diệp Chi chỉ là hóa trang, chẳng sợ Diệp Chi đã được che mặt.

Mọi người đồng thời kinh diễm, lại cảm thấy kỳ quái. Bọn họ đều biết Diệp Chi xinh đẹp, nhưng trước đây khí chất của Diệp Chi là diễm tục, còn thường xuyên trang điểm không phù hợp bản thân.

Nét mặt có đẹp thế nào cũng không chịu được Diệp Chi dày vò như vậy.

Ấn tượng trước kia của bọn họ đối với Diệp Chi chính là, cô là một mỹ nhân nhưng không có ấn tượng sâu đậm.

Nhưng hôm nay xem ra, Diệp Chi có khí chất siêu cấp, cô hiện tại đẹp đến quá mức.

Thịnh Mạn vẫn luôn không rời đi chờ Diệp Chi bước ra. Diệp Chi vừa ra tới nơi, cô ta liền nhìn Diệp Chi chằm chằm không chớp mắt, tay không tự giác mà nắm chặt.

Diệp Chi lại đẹp đến như vậy, tại sao trước đây cô ta không có phát hiện ra diễn viên thế thân mà cô ta từng không để vào mắt, lại có khí chất siêu cấp như thế.

Từ khi nào mà cô ta bắt đầu để ý đến một diễn viên thế thân?

Trợ lý nhìn thời gian, cẩn thận mà nhắc nhở một câu: “Suất diễn của cô hôm này liền sắp bắt đầu, chúng ta có nên rời đi trước...”

Lời còn chưa dứt, Thịnh Mạn lạnh lùng thốt một câu: “Gấp cái gì? Để bọn họ đợi thêm một lát cũng không việc gì.”

Trợ lý cũng không dám nói gì thêm.

Ở đầu bên này, ánh sáng và đạo cụ đã chuẩn bị ổn thỏa, hiện tại liền bắt đầu quay phim.

Con người và cảnh vật xung quanh đều xuất hiện mờ ảo trước mạng che mặt. Ánh sáng mơ hồ mà xuyên thấu qua mạng che của Diệp Chi, cô nhắm mắt, bình ổn tâm tình.

Theo động tác của Diệp Chi, làn váy đỏ rực nhấc lên, tựa như một làn sóng hoa hồng nở rộ. Dưới khăn che mặt màu tím là làn da trắng tuyết, môi đỏ xinh đẹp và chiếc cằm tinh tế của Diệp Chi.

Nửa che nửa hở, minh diễm đến cực điểm.

Sau khi Diệp Chi biết Thịnh Mạn tính kế cô, cô đã tính toán tốt, cô tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết để Thịnh Mạn tùy ý khi dễ.

Diệp Chi biết ngày trước nguyên nhân cô được chọn làm diễn viên đóng thế cho Thịnh Mạn cũng bởi vì khuôn mặt cô có vài phần tương tự với Thịnh Mạn. Nhưng là cô còn biết rõ hơn một số điểm. Ở hổ khẩu (hõm tay giữa ngón cái và ngón trỏ) của cô có một nốt ruồi son nhỏ nhỏ mà Thịnh Mạn không có.

Thịnh Mạn ép sát từng bước, cô vừa vặn có thể lợi dụng điểm này để tiến hành phản kích.

Lúc này, Diệp Chi thong thả nâng tay lên, ống tay áo trượt xuống để lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khánh trắng như tuyết. Tay Diệp Chi rất trắng, khiến nốt ruồi son ở hổ khẩu kia hiện lên rõ ràng.

Sự tình liên quan đến Thịnh Mạn, cộng đồng mạng sẽ để ý đến nhất cử nhất động của cô ta, vậy nên màn vũ đạo này sẽ được dân mạng xem đi xem lại rất nhiều lần. Kể cả lúc ban đầu họ không phát hiện ra điều gì, nhưng về sau nhất định sẽ nhìn ra một ít manh mối.

Cô sẽ khiến Thịnh Mạn tự vác đá nện vào chân mình, chờ đến khi màn vũ đạo này được đăng tải, hình tượng hoàn mỹ của Thịnh Mạn liền sẽ xuất hiện vết nứt.

Trong phân cảnh múa ngắn ngủi này, Diệp Chi nhiều lần lơ đãng lộ ra nốt ruồi son trong ống kính. Ống kính vừa vặn đem từng động tác của Diệp Chi quay lại, nốt ruồi son của cô cũng sẽ được tự nhiên lưu lại.

Từng động tác của Diệp Chi đều thập phần đẹp mắt, phó đạo diễn và Thịnh Mạn trong lòng đang gẩy bàn tính tính kế Diệp Chi, nhưng bọn họ căn bản không nghĩ đến, họ chính là đã rơi vào thế cục do Diệp Chi sắp đặt.

Thời điểm Thịnh Mạn xem Diệp Chi khiêu vũ, cô ta vẫn luôn xị mặt. Mặc dù Diệp Chi có dung mạo đẹp và cả dáng múa cũng tuyệt, nhưng Diệp Chi ở trong giới giải trí bị chú định sẽ là người bị ức hϊếp.

Cô ta sẽ khiến cho Diệp Chi biết, Diệp Chi vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại dưới cái bóng của cô ta, trước là như vậy, sau này cũng vẫn sẽ như thế.

Diệp Chi còn chưa quay xong cảnh múa, Thịnh Mạn đã trực tiếp đứng dậy rời đi để quay cảnh của cô ta.

Thời điểm Thịnh Mạn đứng dậy, khóe miệng của cô nàng còn treo một ít tươi cười thắng lợi. Có thể chỉnh Diệp Chi một lần, tâm trạng kém lúc trước của cô ta đã khá hơn ít nhiều.

Quay xong phần diễn của hôm nay, Thịnh Mạn ngồi vào trong xe bảo mẫu, cô ta lười biếng dựa lưng lên ghế, câu đầu tiên mở miệng chính là hỏi về chiếc vòng cổ Bvlgari.

“Cái vòng cổ đã mua lại được chưa? Đối phương báo đắt thêm mấy lần cũng không sao hết.”

Thịnh Mạn ngắm bộ móng chăm sóc cẩn thận của mình, cô ta căn bản không nghĩ tới trên thế giới này có người lại chê tiền, người bình thường có thể kiếm nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ vui sướиɠ mà đáp ứng.

Vẻ mặt người đại diện ngượng ngùng: “Cái đó...”

Thần sắc Thịnh Mạn biến đổi: “Là ai mua chiếc vòng cổ đó?”

Người đại diện trả lời: “Là Cố phu nhân – Cố gia giàu số một”

Thịnh Mạn nhăn mày, cô biết, ở khu vực Châu Á chỉ có một chiếc vòng cổ Bvlgari này định sẵn sẽ không thể thuộc về cô ta. Bởi vì nhà giàu số một có tài sản gấp Thịnh gia mấy trăm lần, vô luận cô ta đặt ra cái giá nào, Cố phu nhân tuyệt đối sẽ không đưa lại chiếc vòng cổ ấy.