Chương 8: Bữa tiệc
Tại một góc phố nhỏ, một cô gái với mái tóc dài được thả ngang vai
đang chậm rãi rảo bước trên vỉa hè. Cô gái đó vừa đi vừa miên man
suy nghĩ, để mặc cho những làn gió khẽ đùa nghịch mái tóc của mình.
Nắng vàng dịu nhẹ, len lỏi qua từng tán lá mỏng tạo nên một bức tranh
đẹp, tinh khôi.
Cô gái đó vẫn rảo bước về phía quán nước nhỏ, khuôn mặt lộ ra vẻ
băn khoăn khó quyết định...
- Cháu làm sao thế? Ốm à? - Giọng nói ấm áp tựa như mật ong của
người phụ nữ vang lên.
Cô gái khẽ ngây người rồi nhanh chóng nở một nụ cười, nói:
- Cháu! Cháu không sao bác à! Hôm nay có vẻ vắng khách nhỉ?
- Ờm! Không sao là tốt rồi tiếp tục làm việc đi! Bác ra ngoài này một
chút cháu ở lại coi tiệm hộ bác nhé!
- Dạ! - Tiểu Ẩn trả lời mà lòng nó cứ rối như tơ vò. Nó đã quyết định
rồi, tối nay nó sẽ không đến nhà Dương Tiễn dự tiệc nữa. Diệp Ẩn
tự cảm thấy bản thân nó không thể hòa hợp được với những nơi xa
hoa kiểu cách như bữa tiệc ở nhà Dương Tiễn vậy, tốt nhất là không
nên đi thì hơn...
*Trong khi đó tại nhà của Tiểu Ẩn*
- Phù! Cuối cùng cũng chọn xong bộ đầm hợp với mình nhất rồi! Tối
nay chắc chắn Dương Tiễn sẽ để ý đến mình cho mà coi ^^! -
Thể Điệp lẩm bẩm một mình ngắm đi ngắm lại mình trong gương với
bộ váy khá là phù hợp với nó. Thể Điệp khác với Diệp Ẩn, nó luôn
muốn tới những nơi đông người đặc biệt là những bữa tiệc xa hoa
kiểu cách như bữa tiệc ở nhà Dương Tiễn thì Tiểu Điệp càng không thể bỏ
qua. Hơn nữa...người mà nó thích thầm cũng chính là Dương Tiễn
nên Tiểu Điệp phải cố gắng chọn ra bộ váy đẹp nhất để gây sự chú ý của
mọi người nhất là Dương Tiễn
Sau khi làm xong tất cả mọi việc Tiểu Điệp vội vã xem giờ.
- Á! Chết mất! 8h rồi! Muộn mất thôi!
Nó vừa nói vừa chạy như bay đến nhà Dương Tiễn.
________________________
Trong quán nước, một cô gái đang nằm dài ra mặt bàn thiu thiu ngủ.
Từ đâu một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên vai cô, xoa nhẹ mái tóc mượt mà.
- Cháu không định về nhà đi à?
- Dạ!?
- Diệp Ẩn! Hôm nay cháu vất vả rồi! Về nhà nghỉ đi! - Bà chủ quán mỉm
cười đôn hậu.
Diệp Ẩn dụi mắt, nó liếc nhìn đồng hồ rồi như chợt hiểu ra điều gì đó. Nó
vội vã đứng dậy như một cái máy.
- 9h rồi! Thôi chết rồi bác ơi! Chìa khóa nhà cháu đưa cho em cháu cầm
rồi! Nó đang dự tiệc bác à! Làm thế nào bây giờ?!?
Bà chủ quán thở dài, cốc nhẹ vào đầu nó một cái:
- Con nhỏ này! Đến chỗ em cháu mà lấy!
- Nhưng mà cháu...cháu...!
- Nhưng nhị gì nữa đi mau đi!
- Vâng!
Diệp Ẩn vội vã chạy đi, lòng càng ngày càng rối thêm.
"Rốt cuộc có nên tới lấy chìa khóa hay không nên đây".
Mãi nghĩ không biết rằng nó đã tới nhà của Dương Tiễn từ lúc nào.
" Oa! Sao đẹp thế". Nó nghĩ thầm, định rảo bước vào trong nhưng lại đắn
đo không dám bước vào.
Lúc đó, một đám người từ bên trong bước ra, toàn là những người
bạn học cùng lớp với Diệp Ẩn cả. Hôm nay họ ăn mặc thật lộng lẫy,
đẹp biết bao, bước đi cũng yểu điệu và quý phái.
- Này Diệp Ẩn! Cậu mới đến à! Nhưng mặc bộ đồ đó tôi e là cậu không
đủ tư cách vào đâu! - Một cô gái trong đám người đó lên tiếng.
- Đúng đó Tiêu Nham à! Con bé đó xấu xí như thế kia không đủ
tư cách để vào tham dự bữa tiệc của lớp trưởng đâu!
Một cô gái khác nói thêm vào, ra ý chê bai Tiểu Ẩn.
Diệp Ẩn bỏ ngoài tai những lời nói đó, nó lặng lẽ tiếp tục bước vào trong
không thèm để ý tới những người bạn nhà giàu mà kiêu ngạo kia.
Bữa tiệc này thật ngoài sức tưởng tượng của nó, quá là xa hoa.
Mọi thứ được bày biện một cách hết sức chu đáo là hoàn mĩ
không từ nào có thể tả hết được...
- Bây giờ việc quan trọng là tìm được Thể Điệp để lấy chìa khóa nhà
chứ không đứng đây mà ngắm nhìn nữa! Diệp Ẩn tự trấn an bản thân
mình, nhưng nhà của Dương Tiễn quá lớn, biết tìm Thể Điệp ở đâu
bây giờ hơn nữa...ai cũng đeo mặt nạ...
" Ông trời đang trêu con à". Nó nghĩ thầm.
Diệp Ẩn tiếp tục bước đi. Chợt
RÀO!
Cả xô nước đổ hết lên người Diệp Ẩn khiến toàn thân nó ướt nhẹp,
Tiểu Ẩn ngước mắt nhìn xung quanh không thấy ai. Nó đoán thầm
là có người đã gài bẫy nó, chơi đểu nó một vố đây. Nhưng bây giờ
phải tìm nơi nào để hong khô đồ đã. Khăn quấn mắt cũng ướt hết cả rồi.
Nó vội vã chạy đi tìm nơi ít người. Đang mải miết tìm chỗ hong đồ
một bàn tay từ đâu kéo nó vào một căn phòng, người đó đóng cửa lại.
- Bỏ tôi ra! Tên biếи ŧɦái kia!. Diệp Ẩn hét lên.
- Suỵt! Nhỏ tiếng thôi đồ "ngốc"!
Người đó ra hiệu.
- Tôi đâu có ngốc! Người ngốc là anh mới phải!
- Chỉ có đồ ngốc như cô mới bị người ta gài bẫy mà không biết
để cả xô nước đổ hết lên người! Thay đồ đi! Mệt với cô quá!
Diệp Ẩn ngây người ra nhìn Tiểu Tiễn, miệng lắp bắp:
- Dù...sao...cũng...cảm...ơn...cậu!
Dương Tiễn lạnh lùng quay người, anh ta bước ra khỏi phòng để một
mình Diệp Ẩn ở lại.
Còn lại một mình trong căn phòng lớn và sang trọng. Tiểu Ẩn thầm
cảm ơn trời đất đã giúp nó. Rồi thay đồ mà Dương Tiễn để lại.
- Bộ này mặc cũng dễ chịu ra phết! Diệp Ẩn bất giác mỉm cười.
Nhưng chợt nhận ra chiếc băng quấn mắt đã bị ướt hết rồi. Nó tính
kêu người giúp lấy hộ chiếc băng khác nhưng lại thôi. Nó ngại lại làm phiền
Dương Tiễn một lần nữa.
Nó nghĩ vậy rồi tháo băng bịt mắt ra nhưng chợt nó thấy đầu mình choáng váng rồi nó ngất đi.