Chương 10: Bức tường ngăn cách
Tại một khu phố nhỏ, trong một căn hộ. Một cô gái với mái tóc đen
óng mượt thả ngang vai đang loay hoay mở ổ khóa, không ngừng lẩm
bẩm.
- Tên Dương Tiễn chết tiệt! Mãi mới chịu đưa mình về! Đã thế lại còn
làm ra vẻ bí ẩn nữa chứ! (=_=) Nhưng mà hôm qua quả thật hắn...
Ôi không được nghĩ linh tinh nữa!
Cô gái mệt mỏi nói, đẩy cửa bước vào trong nhà.
Mọi thứ vẫn ngăn nắp và y chang thường ngày, nhưng vẫn trống vắng
quạnh hiu không có một bóng người nào ở nhà cả, chỉ có một mình
cô gái trong căn nhà nhỏ đó.
- Thể Điệp! Em đâu rồi! - Cô gái hốt hoảng nói.
Nhưng vẫn im lặng không có tiếng trả lời, cùng lúc đó có tiếng gõ cửa dồn
dập cô gái vội vã đứng dậy ra mở cửa. Một nữ sinh cắt tóc ngắn
ở ngoài cửa vội vã dìu một nữ sinh khác đang ngủ mê mệt, sắc
mặt xanh xao vào nhà nhẹ nhàng đặt lên ghế.
- Thể Điệp sao vậy? - Cô gái với mái tóc đen óng mượt lo lắng hỏi.
Nữ sinh cắt tóc ngắn rụt rè nói.
- Diệp Ẩn! Thể Điệp nó...nó...!
- Nó làm sao hả Thiên Chi? - Diệp Ẩn sốt ruột hỏi, tay không ngừng
xoa dầu vào hai thái dương Thể Điệp.
- Cậu bình tĩnh nghe tớ nói nhé! Chuyện là vầy...
- Ừm!
- Thể Điệp giao cho cậu nhé! Mình về đây! Mong là ngày mai Điệp mau
chóng hồi phục để đi học nữa! Bye nhé!
Thiên Chi nói, rồi vội vã đi về.
- Đi cẩn thận nhé!
Diệp Ẩn thở phào, nhìn Tiểu Điệp đang nằm ngủ với ánh
mắt khó hiểu rồi vào bếp nấu cháo không ngừng suy nghĩ miên man.
Hôm sau...
Tại lớp 11A, mọi người trong lớp ai ai cũng bàn tán sôi nổi hết cả
lên cùng lúc đó Dương Tiễn bước vào, cậu ta nhìn khắp lớp một lượt
rồi đủng đỉnh đi về chỗ ngồi của mình.
- Nghe tin gì chưa! Hôm qua có đứa đăng tin là con nhỏ Ẩn Ẩn gì đó
ở cùng với Tiểu Tiễn của tụi mình suốt ngày hôm kia đó a! Bực quá.
Một nữ sinh ăn mặc sành điệu lên tiếng.
- Vậy sao!
- Không tin à! Mà sắp vào lớp rồi nhỏ đó cũng không đến chắc sợ bị
tụi này đánh đây mà!
- Ha ha ha ha ha!
Cả đám nữ sinh cùng cười vang, rồi nhanh chóng về chỗ ngồi. Cô giáo
bước vào lớp, sau khi ổn định cô hắng giọng nói:
- Hôm nay bạn Thể Điệp và Diệp Ẩn nghỉ! Chúng ta tiếp tục vào học thôi!.
- Dạ!
Dương Tiễn hơi nhíu mày khi nghe cô thông báo.
" Sao cái con nhỏ ngốc nghếch đó lại không đi học nhỉ?" Dương
Tiễn thầm nghĩ.
Tan học...
- Tiểu Tiễn à! Đi chơi với em nha! - Tiêu Nham lại gần nhõng nhẽo.
- Vậy muốn tôi đưa đi đâu chơi!
Dương Tiễn cười nhạt, lạnh lùng nói.
- Á! Soái ca đồng ý kìa! - Cả đám nữ sinh đi theo Tiêu Nham thốt lên.
- Không chỉ mình cô ấy thôi!
Những câu nói của Dương Tiễn khiến cho nhịp tim của Tiêu Nham đập
loạn xạ, nó ra vẻ yểu điệu thẹn thùng ngồi lên chiếc xe sang trọng
của Tiểu Tiễn. Không ngừng nũng nịu, làm dáng:
- Anh Dương Tiễn à!!! Đáng yêu quá đi! Giờ chúng ta đi đâu?
- Phiền chết đi được! Thôi ngay cái dáng vẻ đó của cô đi!
Dương Tiễn bực mình nói, anh túm lấy tay áo của Tiêu Nham.
- Nói mau ai gài bẫy Diệp Ẩn trong bữa tiệc ở nhà tôi!
Tiêu Nham hốt hoảng nhìn vẻ mặt tức giận của Tiểu Tiễn.
- Anh nói gì lạ vậy!Em...em...đâu có làm...!
- Còn nói dối!
- Em...- Thấy tình thế không thể nào vớt vát được nữa Tiêu Nham thú
nhận - Do em làm! Em gài bẫy Diệp Ẩn.
Dương Tiễn cười lạnh, khuôn mặt băng giá lại lập tức trở lại.
- Thế bây giờ cô muốn đến tội của mình như thế nào!
- Nhưng mọi việc đâu chỉ có mình em!
Dương Tiễn khẽ nhíu mày.
- Thế còn ai nữa!
Tiêu Nham nhìn Dương Tiễn vẻ mặt nghiêm túc.
- Là người đấy...!
- Vậy thì tôi hiểu rồi! Xuống xe!
Tiêu Nham vội vã xuống xe, nó nhìn theo chiếc xe của Dương Tiễn
mà lòng không khỏi ấm ức, nhưng tia nắng đâu có thể xoa dịu đi
nỗi oán hận trong lòng nó được.
" Nhất định tao sẽ trả thù"
---------------------------
Những cơn gió mát khẽ lùa qua ô cửa sổ xinh xắn vào căn phòng nhỏ
được bày biện ngăn nắp. Một cô gái từ ngoài cửa bước vào tay bưng
bát cháo nóng đặt xuống bàn.
- Thể Điệp! Em tỉnh chưa? Đỡ sốt hơn rồi đấy!
Cô gái nằm trên giường sắc mặt xanh xao, từ từ mở mắt gượng ngồi dậy.
- Chị! Đây là đâu!
Diệp Ẩn xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Điệp rồi cười nhẹ, nó nói:
- Đây là nhà của mình! À! Tiểu Điệp chị muốn hỏi em một chuyện!.
- Chuyện gì?.
- Về việc dạo gần đây em hay cố ý xa cách chị...có phải là...liên quan
đến...Dương Tiễn không?
Diệp Ẩn nói, ánh mắt nhìn xa xăm ở một nơi nào đó.
Tiểu Điệp nhìn chị của mình, nó hơi ngây người ra một lát. Nhưng
sau đó, nó cúi đầu xuống mỉm cười đau khổ.
- Nếu đúng là như vậy thì đã sao!.
- Em...chỉ vì hắn mà em xa cách với chị ư!
Diệp Ẩn ngỡ ngàng trước câu trả lời của Tiểu Điệp, nó không tin
vào mắt mình nữa, người em gái mà nó yêu thương che chở suốt
bao nhiêu năm qua giờ đây đã thay đổi hoàn toàn. Chỉ vì một người
con trai mình yêu mà xa lánh ghét bỏ chị mình.
Bầu không khí nặng nề bao trùm xung quanh hai người, rất khó
có thể diễn tả được tâm trạng lúc này, khi bắt đầy từ bây giờ một bức tường
vô hình đang dần dần ngăn cách tình cảm hai chị em.