Dùng xong bữa cơm trưa đã là hai tiếng sau, đây cũng chính là thời khắc mà ông bà Vu vui mừng nhất, hai người đã nhịn không được mà nhìn nhau, khuôn miệng cười tươi khó giấu nổi niềm vui trên mặt.
Một nhà ba người ngồi trên sopha tại phòng khách đối diện với Hoắc Kỷ, chỉ duy Vu Nhã đứng chòng chọc gần thư ký Quân cứ như nhân vật chính không phải là cô vậy.
"Em đứng đấy làm gì? Không ai bảo thì em không biết tìm chỗ ngồi xuống à? Lại đây, ngồi." Hoắc Kỷ nhấp ngụm trà nóng vừa pha, tay phải vỗ vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, chỉ cần cô tiến tới vài bước sẽ vừa vặn ngồi đúng chỗ.
Để lại ba người Vu Nguyệt sửng sốt, Vu Nhã thành thật đi tới cách hắn ba mươi centimet rồi ngồi xuống, vẻ mặt không tỏ ra cảm xúc gì nhưng cũng không dám ngước thẳng mặt mà chỉ nhìn hai bàn tay được đặt gọn gàng trên đùi của mình.
"Ngoan thật đấy." Hắn cười đến híp cả mắt, đưa bàn tay to lớn của mình vuốt nhẹ mái tóc vẫn còn rối mù của cô.
Cha Vu hoàn toàn không tiếp thu được hành động cùng lời nói kì lạ của hắn. Phải biết rằng trên thương trường, Hoắc Kỷ là một người tính tình rất khó ở, nói trắng ra là nóng tính, khó chịu với tất cả mọi thứ, hắn ngang ngược lại lỗ mãng, chỉ cần thứ hắn nhắm đến, có kẻ dám tranh giành, hắn sẽ không từ một thủ đoạn mà đạp ngã kẻ đó, cay đắng hơn nữa chính là cách khıêυ khí©h ẩn giấu bằng lời nói ấy.
So với con người đang cười đùa trước mặt này, ông không dám đem hai mặt này của hắn ra so sánh.
Vu Hoan khó nén được kinh ngạc, đánh giá người đàn ông trước mặt, mãi cũng không hề nhắc đến chuyện cưới hỏi hay sính lễ gì, bà Vu ngồi bên cạnh đã bắt đầu sốt ruột, giọng nói nhẹ nhàng kéo chủ đề:
"Nhã Nhã nhà cô tính tình là vậy, so với chị cả hoạt bát thì con bé này thật sự khó hiểu mà, tính tình nhút nhát, chẳng chịu ra ngoài gì, suốt ngày ru rú trong nhà khiến cô phát sầu chết được!"
"Đúng thật là vậy, hơi nhút nhát." Hoắc Kỷ khẽ gật tán đồng.
Như tiếp được động lực thôi thúc, bà Vu lại thao thao bất tuyệt khen ngợi cô cả.
"Nguyệt Nguyệt cũng giỏi, từ nhỏ học lực đã luôn xếp trong top 10, tính cách lại mạnh mẽ sáng sủa, bạn bè vây quanh nó thật không đếm xuể. Nhưng tuổi cũng đã hai mươi bảy, chẳng mấy chốc lại ba mươi vậy mà yêu đương bạn trai gì chẳng bao giờ dẫn về nhà, hỏi suốt mà cứ nói là lo cho sự nghiệp làm cô cũng lo đến bạc cả đầu." Bà An than thở một hơi dài, trong mắt lộ rõ sự buồn bã cùng lo âu của một người mẹ.
Vu Nguyệt được mẹ khen cũng không giấu nổi sự kiêu ngạo nhưng người đối diện vẫn còn đang nhìn mình, mặt cô ta thoáng chốc đỏ bừng lên, nũng nịu kêu mẹ mình đừng nói nữa.
Hai mẹ con, kẻ xướng người hoạ khiến cho thư ký Quân đứng đằng sau không nhịn được mà liếc Vu Nhã mấy lần, ánh mắt lộ rõ sự đồng cảm.
"Vu Nguyệt tiểu thư đúng là tốt." Hoắc Kỷ đặt chén trà đã nguội xuống bàn, chân phải bắt chéo chân trái, phong thái ung dung lại tuỳ hứng mà khen.
"Ai lấy được cô ấy đúng là tốt. "
"Thật ra, em đã có người trong lòng, người ấy lớn tuổi hơn em năm tuổi, cũng đã có vợ và con nhưng do một vài lí do nên anh ấy đã li hôn vợ, anh nghĩ em có cơ hội không?" Vu Nguyệt nói một cách lí nhí, hai tay vân vê viền váy mỏng của mình, biểu cảm e thẹn hiện rõ ràng.
Hơn năm tuổi, lại còn li hôn vợ và có con, đây còn không phải đang ám chỉ Hoắc nhị gia sao? Thư ký Quân chớp mắt vài cái, liếc trộm ông chủ của mình lại thấy hắn không tỏ thái độ gì.
Vu Nguyệt diễn, tự coi mình là nữ chính, muốn Hoắc Kỷ phải cùng diễn nhưng người đàn ông trước mặt lại như bất ngờ mà khẽ mở lớn đôi mắt phượng, kinh ngạc thốt lên một cách nghi hoặc: "Nguyệt tiểu thư không phải đang ám chỉ tôi chứ?"
Quả nhiên thấy Vu Nguyệt khẽ nhíu mày, không mặt không vui được giấu trong áo của bà Vu, nhìn qua như thể cô vì ngại mà chôn mặt trong ngực mẹ mình.
"Haizz, Nguyệt tiểu thư rất tốt, chỉ tiếc là... Tôi lại không xứng với cô, tuổi tác cao, da mặt nhăn nheo già nua, sắp trở thành một ông già lọm khọm chống gậy, chỉ sợ không thoả mãn được cô." Hoắc Kỷ nói với giọng rầu rĩ.
Vũ Nhã ngồi một bên lắng nghe vở kịch hài, nghe hắn nói vậy nhịn không được mà liếc người đàn ông bên cạnh.
Đôi mắt phượng dài hẹp nhìn thẳng phía trước, bên trong ẩn chứa sắc lạnh như đang vờn đồ chơi, làn da trắng lại mịn chẳng có một nếp nhăn, đôi môi mỏng khẽ nhếch, kết hợp cùng chiếc mũi thẳng cao với khuôn mặt không góc chết cùng kiểu tóc Undercut, đừng nói hắn ba mươi hai tuổi, nếu nói hắn hai mươi bảy tuổi cô cũng tin.
"Không đâu! Em... Em thích anh mà, dù anh chống gậy đi em vẫn muốn lấy anh, người em thích thật sự là anh!" Vu Nguyệt cố chấp không buông, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn.
Vu Nguyệt trước kia nghe đám bạn mình lảm nhảm về nhan sắc của hắn, gì mà nếp nhăn nếp nheo, gì mà mắt híp, gì mà môi trắng bệch như ma. Rõ ràng môi hồng răng trắng, cơ thể mê người và khuôn mặt câu dẫn vậy mà! Làm gì có xấu xí như trong tưởng tượng chứ.
Cô ta thút thít không ngừng, một lời chứng minh yêu thích của mình với hắn cũng thốt ra một cách ngập ngừng.
"Được rồi!" Vu Hoan quát lớn, ngăn chặn tiếng khóc của Vu Nguyệt.