Tới hơn mười một giờ trưa, cả gia đình Vu gia đều đứng trước cửa chờ đợi Hoắc Kỷ, chỉ duy nhất Vu Nhã vẫn chưa thấy đâu. Ông Vu tức giận, quát mắng người hầu mau kêu gọi cô xuống.
Vốn nghĩ đứa con này là đang lên mặt khi được gả cho Hoắc gia nhưng thực chất Vu Nhã lại đang ngủ, một khi đã ngủ cô không hề có khái niệm giờ giấc, hoặc là phải kêu dậy, hoặc là để cô tự dậy.
Chiếc xe màu đen nổi bật chạy thẳng vào Vu gia liền biết Hoắc Kỷ tới, khuôn mặt khó chịu khi nghĩ đến đứa con thứ hai của ông biến mất, thay vào đó là nụ cười nịnh nọt đi tới mở cửa xe cho Hoắc kỷ nhưng lại bị thư ký Quân chặn lại, anh nở nụ cười lịch sự:
"Vu lão gia không cần làm vậy đâu, việc đỡ Hoắc nhị gia cứ để tôi."
Vu Hoan cố gắng cười che lấp đi sự gượng gạo của mình, bà Vu biết ý liền mời Hoắc Kỷ và thư ký vào trong, còn Vu Nguyệt lại đứng đờ tại chỗ, tham lam nhìn khuôn mặt của hắn đến kinh ngạc.
Ấn tượng của chị ta với Hoắc kỷ chỉ dừng lại ở việc đã có vợ con và đã 32 tuổi. Người đời đều đồn đại nhan sắc của Hoắc Kỷ rất xấu, nếp nhăn chen chút trên mặt chứ chưa từng đồn hắn sở hữu một nhan sắc điên đảo thế này. Vu Nguyệt hối hận vì trước đó đã từ chối mối hôn sự này, chỉ cần mang nhan sắc này ra, dù hắn có lên giường với rất nhiều người chị ta cũng bằng lòng gả.
Phát giác có ánh mắt nhìn mình, Hoắc Kỷ liền nghiêng đầu lại nhìn. Chỉ chạm mắt vài giây đã khiến Vu Nguyệt đỏ mặt, chị ta vội vàng đi lại gần bà Vu, nhỏ giọng thì thầm:
"Con... Con hình như thích anh ta rồi."
Bà Vu khó hiểu:
"Thích hay không thích cái gì? Con đã chê mối hôn sự này rồi không phải sao? Ba con cũng ném cho Vu Nhã rồi."
"Con mặc kệ! Con bây giờ đổi ý, muốn lấy anh ta!"
Vu Nguyệt đột nhiên trở nên cố chấp muốn lấy Hoắc Kỷ làm bà Vu đau đầu. Tất cả đã được sắp xếp, sao nói đổi là đổi được chứ, với lại đối phương chịu đồng ý hay không mới là quan trọng.
Vu Nguyệt không nghĩ xa đến vậy, từ nhỏ chị ta đã sống trong bao bọc và yêu thương của cha mẹ, muốn gì được nấy, vì thế đã trở nên bướng bỉnh, cũng vì vậy mà nghĩ rằng "người ban đầu Hoắc Kỷ muốn lấy là mình, bây giờ có đổi cho Vu Nhã thì người anh ấy muốn lấy cũng chỉ có mình."
Mang cái thần thái tự tin của mình, chị ta yểu điệu đánh hông đi vào nhà, trên môi treo nụ cười ngọt ngào ngồi cạnh mẹ mình, cũng là đối diện với Hoắc Kỷ.
Đã vào tới trong nhà nhưng người hầu sai đi gọi Vu Nhã vẫn chưa thấy xuống báo, ông Vu bắt đầu không vui, lại tức giận. Chỉ đành cười trừ:
"Xin lỗi ngài, có lẽ con bé lần đầu gặp nên có chút ngại, hẳn là đang chuẩn bị."
Nói một người tự kỷ ngại ngùng vì lần đầu gặp mặt mà không phải tránh né đã vậy còn đang chuẩn bị khiến Hoắc Kỷ bật cười, còn tưởng hắn không biết tình trạng của Vu Nhã chắc.
""Không cần phải vậy, tôi trực tiếp lên gặp mặt là được." Hắn khoát tay, trực tiếp sai một người hầu đưa mình lên, Không hề nể nang một nhà ba người Vu gia đang ngồi trước mặt.
Đến thư ký Quân cũng phải ba chấm cạn lời trước ông chủ của mình, dù gì cũng là cha mẹ vợ sau này, một cái nể mặt cũng không có. Tiếng lòng trào lên cuồn cuộn nhưng cậu ta không dám nói, chỉ có thể thầm ca thán trong lòng.
Đợi bóng lưng Hoắc Kỷ biến mất, ông bà Vu liền nhìn nhau, biểu tình tức giận mắng:
"Hắn còn nghĩ Vu gia này là sân chơi của hắn chắc!"
"Ông nhỏ tiếng thôi, lỡ nghe thấy lại không tốt." Vội vàng bịt miệng chồng mình lại, bà Vu âm thầm nói đỡ vài câu.
Vu Nguyệt không thèm quan tâm tới cha mẹ ngồi đó, chị ta đứng dậy vội chạy theo bước chân Hoắc Kỷ, lớn tiếng gọi:
"Để em dẫn anh đi, lần đầu tới Vu gia, anh chắc chắn không hiểu bố cục của căn nhà."
Hoắc Kỷ không nói gì, khoát tay cho người hầu kia rời đi, ý bảo ở đây đã có Vu Nguyệt dẫn đường, cậu ta có thể đi được rồi.
Không khí tẻ nhạt chẳng ai nói một câu, Vu Nguyệt vì muốn kéo khoảng cách liền lôi Vu Nhã ra làm chủ đề trò chuyện:
"Tiểu Nhã thật là, lần đầu tiên gặp mặt còn thế này thì không biết sau này sẽ ra sao đây... Haizz."
Thư ký Quân thầm cảnh báo không ổn trong lòng. Sớm nghe nói chị em Vu gia không thân, bây giờ gặp mới biết tin đồn hoàn toàn là thật, có thể ở trước mặt em rể tương lai nói xấu về em gái mình, cô ta là người đầu tiên.
Thư ký Quân không hiểu nhưng Hoắc Kỷ lại hiểu, từ cái chạm mắt đã cho hắn biết cô chị này chẳng phải dạng vừa gì, sáng mới chê bai hôn sự, trưa lại quay như chong chóng nói xấu em gái nhằm tâng bốc bản thân, thật sự quá thâm độc.
Cả quá trình đều là Vu Nguyệt tự nói, hắn và thư ký đều không xen vào bất cứ câu nào, cho đến khi tới trước phòng của Vu Nhã, bắt gặp một người hầu đứng dựa tường chơi điện thoại.