Thịnh Minh Trĩ bị hỏi bất ngờ, cậu không quan tâm đến việc mình lên hot search nên không việc gì cần phải xóa vì vậy cậu nói: "Em không quan tâm."
Căn phòng phút chốc trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên Lục Gia Diên cười nhẹ: "Đúng vậy."
Anh dường như mặc định rằng ý của Thịnh Minh Trĩ là không xóa, lười biếng dựa vào bức tường, mắt cười lấp lánh: "Suy cho cùng có một người chồng tốt như vậy thật khó kiềm lòng mà muốn khoe."
Bệnh của Thịnh Minh Trĩ kéo dài tận ba ngày mới khỏi.
Thẩm Linh dùng cớ là tổ chức ăn mừng cậu ta bình phục nhưng thực chất là muốn nhiều chuyện, ngồi cạnh Thịnh Minh Trĩ mở lời với vẻ ngạc nhiên: "Chồng mày thật sự đã ở bên mày suốt ba ngày sao? Ba ngày không đi làm?"
"Chú ý từ ngữ của mày." Thịnh Minh Trĩ lạnh lùng sửa chữa lời nói của cô: "Không phải là ở bên mà là giám sát chặt chẽ."
Nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy những ngày qua mình sống không khác gì người già.
Chỉ có thể ăn cháo phải đi ngủ đúng giờ, bắt đầu từ 8 giờ sáng tới 9 giờ tối, đã sớm bước vào cuộc sống của người già.
Thời buổi này trong lớp trẻ có mấy ai ngủ trước 10 giờ?
Thịnh Minh Trĩ phàn nàn: "Ba tao còn không phiền phức như vậy, quản lý tao đến mức buồn chán."
Thẩm Linh im lặng sau khi nghe về việc Thịnh Minh Trĩ trải qua, không chỉ không an ủi mà còn hả hê.
Cô cười lăn lộn một lúc rồi nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên nói: "Nhưng cuộc hôn nhân mỏng manh của mày cuối cùng cũng có sự tiến bộ, ít nhất anh ấy đã chăm sóc mày khi mày bị bệnh. Nhưng đây là lần đầu tiên phải không?"
Theo ấn tượng thì đây là lần đầu tiên.
Thẩm Linh chưa từng nghe đến việc Lục Gia Diên từng tốt bụng chăm sóc ai, trong ký ức của cô Lục Gia Diên luôn là một nhà tư bản khắc nghiệt.
Chủ đề này chỉ là một câu nói qua loa.
Thẩm Linh nghĩ rằng nó sẽ sớm qua đi.
Nhưng không ngờ là Thịnh Minh Trĩ đột nhiên nói thêm một câu.
Giọng nói rất nhẹ, ánh nhìn xa xăm giống như đang lơ đãng, Thịnh Minh Trĩ thì thầm một câu: "Không, trước đó có một lần."
Đó là chuyện mười năm trước.
Thời đó Thịnh Minh Trĩ chỉ mới mười hai tuổi đang học lớp 7.
Cậu nhớ rõ vào ngày hôm đó có một cơn mưa lớn, tài xế đã hiểu lầm rằng cậu đã được Thịnh Húc đón về nhà nên đã tan làm sớm. Thịnh Minh Trĩ bị bỏ lại một mình ở trường, không may cho cậu là hôm đó cậu đã bị ướt trong giờ thể dục và buổi chiều bị sốt nhẹ.
Hoàng hôn buông xuống, tất cả bạn học đều được mời tham gia vào buổi tiệc sinh nhật của lớp trưởng chỉ còn mình cậu lặng lẽ nằm sấp trong lớp học.
Không ai còn nhớ ra cậu vẫn còn ở trường.
Thịnh Minh Trĩ cảm thấy như thể cậu bị cả thế giới bỏ quên.
Đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lục Gia Diên.
Thịnh Húc không thể liên lạc được với cậu nên đã nhờ một người bạn cùng lớp đến tìm cậu. Lục Gia Diên đã tìm cậu ở từng phòng học một trong khu giảng dạy của trường cấp hai cho đến khi tìm thấy cậu ở lớp 7B.
Lúc đó Lục Gia Diên vừa kết thúc kì thi đại học, người anh vẫn còn mang hơi thở trong trẻo của học sinh phổ thông.
Anh gõ cửa, cặp sách đeo ở một bên vai.
Lúc đó tóc mái của anh vẫn hơi dài phủ trên trán, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đôi mắt khẽ chớp, từng đường nét trên khuôn mặt vẫn mang dáng dấp của một thiếu niên.
Lục Gia Diên tựa vào khung cửa như không có xương, lười biếng hỏi một câu: "Thịnh Húc là anh trai của em sao?"
Thịnh Minh Trĩ ngẩng đầu từ cánh tay mình.
Đôi mắt còn đọng lại nước mắt của một trận khóc vừa mới xong.
Hoàng hôn ở Vân Kinh đến muộn, lúc này Lục Gia Diên đứng lưng về phía cậu, hào quang bao quanh anh tạo nên một đường nét dịu dàng."
Anh ấy nhìn xuống, nhìn vào cậu giống như một vị thần vô tình lạc bước xuống trần gian.