Chương 21: Chọc vợ giận rồi

Người đàn ông đặt chiếc vòng cổ "giảm bớt tuổi" hình đầu lâu xuống, chuẩn bị lên lầu để rửa mặt.

Nhưng trong chốc lát sau đó, Thịnh Minh Trĩ đột nhiên gọi anh lại: "Đợi một chút."

Lục Gia Diên có ý gì đấy hả, chỉ đi như vậy là sao?

Trái tim Thịnh Minh Trĩ cảm thấy có chút không thoải mái, dẫu sao trong số này vẫn còn một chiếc cà vạt mà cậu đã chọn được bằng cả tâm huyết.

Cậu do dự một chút rồi lẩm bẩm mở miệng: "... Anh không thích cái nào hết sao?"

Lục Gia Diên thuận theo lướt nhìn qua mặt bàn, ngoại trừ chiếc cà vạt có thể nhìn thuận mắt được thì những cái khác thật sự rất xấu xí.

Anh từ từ cất tiếng lạnh lùng: "Tôi vẫn muốn mặt mũi để sống thêm vài năm nữa."

Thịnh Minh Trĩ: ...

Anh chết chắc rồi.

Trong đầu Thịnh Minh Trĩ nghĩ bản thân chắc chắn là bị mất não nên mới bỗng chốc nảy ra suy nghĩ mua cà vạt cho tên chó già Lục Gia Diên này.

Anh xứng đeo cà vạt à? Anh chỉ xứng đáng bị treo cổ bằng sợi dây thừng mà thôi!

Trong ba ngày tiếp theo, Thịnh Minh Trĩ không nói thêm một câu nào với Lục Gia Diên nữa.

Vừa hay là cậu có một số lịch trình cần phải chạy nên đã bay đến Thành Dương để ghi hình một chương trình giải trí trong bốn ngày. Thêm vào đó, một bộ phim chiếu mạng mà cậu quay trước đó đã được phát sóng, dù vai diễn của Thịnh Minh Trĩ không quan trọng nhưng cậu vẫn cần phối hợp với đoàn làm phim để quảng bá khắp nơi.

Con người Thịnh Minh Trĩ có một đặc điểm, mặc dù tính cách của cậu không thích hợp để làm việc trong giới giải trí.

Nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc với công việc của mình --- nghiêm túc nhưng lại không may mắn, là cái loại càng cố gắng càng gặp rắc rối.

Đến một tuần sau, Lục Gia Diên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, anh nhớ ra rằng đã lâu rồi không thấy tiểu tổ tông ở nhà.

Không có tiếng chim sẻ kêu líu lo bên tai, đột nhiên Lục Gia Diên cảm thấy hơi không quen.

Lục Gia Diên chuẩn bị gửi một tin nhắn qua WeChat nhưng anh lại phát hiện ra mình đã bị chặn.

...

Rất đột ngột.

Một lát sau, Lục Gia Diên nhìn chăm chú biểu tượng cảnh báo màu đỏ đậm trên hộp thoại WeChat, anh xoa mi tâm gọi Diêu Thâm vào.

"Cậu đi tra giám sát của Nhị thiếu gia tại Tòa nhà Vân Đình một tuần trước."

Chỉ một lúc sau khi ra lệnh, một đoạn video giám sát đã được chuyển đến tay Lục Gia Diên.

Kể từ khi Diêu Thâm gây ra một lỗi lớn trong công việc lần trước, cậu ta càng cẩn thận và chu đáo hơn khi thực hiện yêu cầu của ông chủ, không những cậu ta tìm được đoạn video giám sát cho Lục Gia Diên mà còn mô tả một cách chi tiết và sống động mọi sự kiện xảy ra ngày đó, không bỏ sót một chữ nào.

Thịnh Minh Trĩ đã chọn cà vạt như thế nào, Triệu Ngôn đã khıêυ khí©h như thế nào và trong cơn tức giận Thịnh Minh Trĩ đã mua hết tất cả những món đồ xấu xí mà đối phương nhìn trúng.

Nói xong câu sau cùng, Diêu Thâm thậm chí còn rất tức giận và phẫn nộ giùm Thịnh Minh Trĩ một cách mạnh mẽ: "Triệu Ngôn sao mà xứng được đi cùng với nhị thiếu gia, cậu ta nên tự nhìn lại mình trong gương đi đã."

Vừa nói xong Diêu Thâm lập tức biết mình đã nói quá, cậu ta vội vàng liếc nhìn ông chủ.

May mắn thay là dường như Lục Gia Diên đang chỉ có điều suy nghĩ và không phản đối lại lời nói của cậu ta.

Diêu Thâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng: Xem ra Lục tổng cũng đồng ý với điều này!

Quả nhiên tin vịt mà ở thủ đô Vân truyền miệng nhau rằng Lục tổng đã ký hợp đồng hôn nhân với nhị thiếu gia mà, chẳng phải ông chủ rất quân tâm tới nhị thiếu gia hay sao.

Một lúc lâu sau, Lục Gia Diên nói: "Cậu nói Thịnh Minh Trĩ đã tự tay chọn một cái cà vạt?"

Đào Thâm gật đầu: "Có vẻ như là để mua cho ngài ạ."

Văn phòng tổng giám đốc yên lặng trong chốc lát.

Có vẻ như có người đã bắt đầu nhận ra lý do tại sao họ đã bị chặn rồi đây.