Cuối cùng cũng không giống một minh tinh tuyến 18 như Thịnh Minh Trĩ, có thể tự do hành động.
Kiều Ngôn ngồi ở đây, sau khi nghe xong thì quả nhiên đã nhịn xuống.
Chỉ là cậu ta không thể nuốt trôi cục tức này, Hoắc Vũ Triết phải để Kiều Ngôn chọn một món quà mà cậu ta thích để dỗ dành.
Trùng hợp sao, Kiều Ngôn đã chọn chiếc cà vạt ngay trước mặt Thịnh Minh Trĩ.
"Tôi muốn chiếc cà vạt này, gói lại cho tôi."
"Chờ một chút." Thịnh Minh Trĩ bất ngờ mở miệng, cố ý kéo dài: "Ai nói cậu có thể mua chiếc cà vạt này. Tôi cũng muốn nó."
Kiều Ngôn ngay lập tức nổ, tức giận nói: "Thịnh Minh Trĩ, đừng quá đáng!"
"Buồn cười quá." Thịnh Minh Trĩ lười nhác nói: "Cậu đánh giá cao bản thân quá rồi. Tôi mua đồ liên quan gì tới cậu?"
Mùi thuốc súng nồng nặc.
Sắp bùng nổ.
Hai người trước mắt rõ ràng không thích nhau.
Người bán hàng rơi vào tình trạng khó xử.
Kiều Ngôn giận dữ, nhìn vào giá của chiếc cà vạt là 78.000 tệ, tĩnh lặng trong một cái chớp mắt.
Đối với một minh tinh, nó không phải là đắt, nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm thấy đau đớn.
Một minh tinh tuyến 18 như Thịnh Minh Trĩ sao mà có tiền mua?
Kiều Ngôn bỗng nghĩ đến điều này, cậu ta mím môi, nói: "Được thôi. Cậu muốn mua phải không, vậy cậu mua đi, tôi xem cậu làm sao mua được."
Thịnh Minh Trĩ thong thả ung dung nói: "Tôi lại thấy nó không đẹp. Tôi không muốn mua nữa."
Kiều Ngôn dường như đã hiểu ra điều gì, chút khinh thường xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta, dường như những gì được truyền trên mạng đều là sự thật, Thịnh Minh Trĩ quả thực là một người thích flex mình giàu có.
Ở thời điểm này, như đã nghiệm chứng được một sự thật nào đó nên cậu ta ngay lập tức cảm thấy thân thể và tâm trí mình thật thoải mái.
Thậm chí cậu ta không còn muốn tranh cãi với Thịnh Minh Trĩ nữa — cãi vã với một kẻ nghèo khó và hạ lưu như thế chỉ làm giảm giá trị của bản thân mình.
Tiếp sau đó, Kiều Ngôn mang nụ cười kỹ nữ rồi tiếp tục mua sắm trang sức trong cửa hàng với tổng giá trị khoảng sáu mươi vạn.
Trong đó còn bao gồm một bộ trang sức cao cấp định chế trị giá bảy mươi vạn, tổng cộng là một trăm ba mươi vạn.
Hoắc Vũ Triết nhìn thấy thế, khẽ nhíu mày.
Tính cả những thứ Kiều Ngôn mua trước đó thì cậu ta đã tiêu gần hai trăm vạn.
Anh ta mới nổi tiếng vào năm nay, tiền cát-xê và các khoản khác cộng lại cũng chỉ tích lũy được hơn một ngàn vạn.
Tiêu hai trăm vạn tệ đủ để khiến anh ta thấy đau đớn — nhưng lại không thể không dỗ Kiều Ngôn, anh ta vẫn cần sự nổi tiếng của Kiều Ngôn để tiếp tục thăng tiến.
Sau khi Kiều Ngôn quyết định mua đồ, Thịnh Minh Trĩ cuối cùng cũng thong thả mở miệng, không mặn không nhạt nói với người hướng dẫn mua sắm: "Những thứ cậu ta vừa mua, tôi muốn mua tất."
Nghe xong, Kiều Ngôn cười phá lên: "Thịnh Minh Trĩ, cậu bị điên à?"
Thậm chí còn không mua nổi chiếc cà vạt giá 78.000 tệ mà còn định làm màu ở đây à?
Thịnh Minh Trĩ không muốn chú ý đến cậu ta, tiếp tục nói với người hướng dẫn mua sắm: "Tôi nhớ là cửa hàng của các người có quy định, khi hàng hóa không đủ thì ưu tiên khách hàng VIP."
Kiều Ngôn ngơ ngác.
Người hướng dẫn mua sắm nhanh chóng nói: "Đúng vậy, thưa cậu Thịnh."
Thịnh Minh Trĩ chỉ vào những món đồ mà Kiều Ngôn muốn: "Những thứ này chỉ có một món duy nhất?"
Người hướng dẫn mua sắm: "Hầu hết đều chỉ có một món."
Lúc này Thịnh Minh Trĩ mới hài lòng, mỉm cười với Kiều Ngôn một cách khiến người ta phát cáu: "Xin lỗi. Có vẻ như hôm nay cậu phải về tay không rồi."
Người hướng dẫn mua sắm ở cửa hàng xa xỉ nhanh chóng dùng thẻ VIP để tra cứu thông tin của Thịnh Minh Trĩ, nhưng hình ảnh xuất hiện lại không phải là cậu, mà là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tòa nhà Quốc tế Vân Đình, Lục Gia Diên. Ngay lập tức, biểu cảm của người hướng dẫn mua sắm thay đổi, gần như kinh hãi đến mức muốn kêu lên ngay tại quầy tiếp tân.