Chương 10: "Mơ đẹp đấy."

Thịnh Minh Trĩ đã vội vàng mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ lái trước khi Lục Gia Diên kịp phản ứng.

Dù Lục Gia Diên có giận dữ đến mức nào thì Thịnh Minh Trĩ cũng đã lên xe, Lục Gia Diên cũng không thể đuổi cậu ra khỏi xe.

Chỉ vài giây sau khi Thịnh Minh Trĩ ngồi xuống, Lục Gia Diên đã lên xe từ phía ghế lái.

Có vẻ như quyết định đến đón Thịnh Minh Trĩ là do Lục Gia Diên đưa ra vào phút chót, đến mức anh còn không kịp gọi tài xế.

Thịnh Minh Trĩ nhìn thấy Lục Gia Diên lái xe, trong lòng nhảy dựng, hơi hoảng hốt.

Lần cuối cùng Thịnh Minh Trĩ nhìn thấy Lục Gia Diên lái xe đã là nhiều năm về trước. Lúc đó cậu mới vào lớp một, Lục Gia Diên vừa mới thi đậu bằng lái, vị trí ghế phụ cũng không phải của cậu - người chiếm ghế phụ lái của Lục Gia Diên luôn là anh trai của Thịnh Minh Trĩ, Thịnh Húc.

Lục Gia Diên và Thịnh Húc cùng học trong một lớp ở trường trung học, một người đứng đầu lớp, một người đứng cuối lớp.

Người đứng cuối lớp chính là Thịnh Húc.

Thịnh Minh Trĩ bỗng nhớ đến chuyện này, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng.

Chính vì điều này, Thịnh Minh Trĩ hồi còn nhỏ, khi còn ngây thơ và vô tư, luôn nghĩ rằng Lục Gia Diên là "anh dâu" của mình. Sau khi sự thật được phơi bày, Thịnh Minh Trĩ đã bị Lục Gia Diên và anh trai cười nhạo đến mức không dám ngẩng đầu, làm cậu mất mặt không dám ngẩng đầu.

Quả nhiên, lão cẩu Lục Gia Diên này đã xấu xa từ khi còn nhỏ.

Anh thậm chí còn lừa dối một học sinh trung học ngây thơ, đáng thương vô tội như Thịnh Minh Trĩ.

Có lẽ vì nhớ tới chuyện xưa, nhìn qua bộ dáng của Thịnh Minh Trĩ như đang nhìn chăm chú đến phát ngốc với cửa sổ xe.

Bất ngờ, hình ảnh của Lục Gia Diên bỗng chen vào dư quang của cậu.

Một nửa cơ thể người đối diện đã rời khỏi ghế lái, nghiêng về phía cậu.

Trong không gian kín, tư thế này có vẻ vô cùng mang tính xâm lược, khoảng cách trở nên mập mờ, Thịnh Minh Trĩ gần như có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ quần áo của Lục Gia Diên.

Thịnh Minh Trĩ biết rằng Lục Gia Diên không hay xịt nước hoa.

Mùi trên cơ thể anh chắc chắn là mùi gỗ còn sót lại từ bộ vest sau khi giặt.

Cậu bị dọa ngốc trong một khoảnh khắc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đột nhiên lấy lại tinh thần, cảnh giác dựa vào ghế sau, giống như một con vật nhỏ bị giật mình.

Chính trong phút giây cậu sắp nắm lấy cổ tay của Lục Gia Diên đang duỗi ra, người đối diện chỉ kéo dây đai an toàn cho cậu, sau đó cài vào chắc chắn.

Lục Gia Diên thực hiện một chuỗi hành động mượt mà trôi chảy, sau đó nhìn Thịnh Minh Trĩ bày ra biểu cảm như đối diện với kẻ thù kiếp trước, tạm dừng một chút, rồi sâu xa hỏi: "Tại sao cậu lại căng thẳng vậy?"

Thịnh Minh Trĩ bấy giờ mới phản ứng lại, hóa ra Lục Gia Diên chỉ đang cài dây an toàn cho cậu, cậu còn tưởng rằng...

"Ai căng thẳng chứ?" Thịnh Minh Trĩ trừng mắt nhìn Lục Gia Diên, nhưng tiếng đập nhanh của trái tim đã bán đứng cậu, khiến cậu hốt hoảng.

"Nhìn dáng vẻ của cậu," Lục Gia Diên nhàn nhạt liếc cậu, giọng điệu đầy thiếu đòn: "Chẳng lẽ cậu tưởng tôi muốn hôn cậu hả?"

Thịnh Minh Trĩ: ......

Ai tới dùng thước đo để đo độ dày của khuôn mặt đại ca này thử xem?!

Sau một hồi lâu, tiếng cười nhẹ của Lục Gia Diên vang lên trong xe.

"Mơ đẹp đấy."

......

Thịnh Minh Trĩ, bình tĩnh, gϊếŧ người là vi phạm pháp luật.

Cậu hít một hơi thật sâu, mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước.

Sau đó cậu cúi đầu, rút điện thoại ra.

Lục Gia Diên lại nhìn cậu một lần nữa: "Chẳng lẽ cậu định đăng chuyện này lên mạng xã hội để khoe à."

Thịnh Minh Trĩ tức tối đến mức váng đầu, sức lực bấm phím gần như có thể làm vỡ màn hình điện thoại, cắn chặt răng nói: "Anh nghĩ quá xa. Tôi chỉ gửi tin nhắn cho quản lý của tôi mà thôi."

Lục Gia Diên: "Gửi tin nhắn gì?"

Thịnh Minh Trĩ đột nhiên nở một nụ cười trong sáng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nói với anh ấy, hôm nay ba tôi tự tới đón tôi tan làm, không cần chờ tôi nữa."

Lục Gia Diên: ......