Reng reng reng...điện thoại trong túi Từ Tâm thoáng rung lên.
" Xin chào"
" Từ Tâm à, chị hiện tại không thể đến chổ em được"- Tần Hàn bên kia đầu dây giọng điệu rất gấp gáp.
" Không sao, em sẽ gọi taxi"
" Được rồi, em nhớ cẩn thận một chút"
" Tần Hàn, vì sao bên chị lại ồn như vậy?"- bên trong điện thoại, Từ Tâm nghe rất rõ phía Tần Hàn âm thanh rất hỗn tạp.
" Chị đang ở bệnh viện,cái thai Tiểu Như không ổn cho lắm, chị cúp máy trước nhé".
Điện thoại sau đó chỉ còn âm thanh kết thúc cuộc gọi, Từ Tâm tay rung lên, ngón tay bấm chặt đến nổi cả bàn tay đều tái đi. Cô là đang tức giận?. Chờ đợi người kia hơn 1 tiếng, rốt cuộc lại thất hẹn. Đây là lần thứ 3, Tần Hàn bỏ lại cô sao?. Trước đây chị ấy chưa từng dám thật hẹn như vậy, lòng Từ Tâm rợn lên từng cơn sóng " Cô không yêu thì để tôi yêu", câu nói kia tiểu Như là không phải nói đùa.
Không muốn đối mặt với những suy nghĩ kia nữa, Từ Tâm cứ thế bước đi, không biết đi bao lâu, cô cứ để mặt chú chó nhỏ của mình dẫn dắt. Nhưng càng đi, có vẻ lại không đúng, sống trong bóng tối suốt mấy năm cô cũng dần định hình được phương hướng những nơi quen thuộc. Đây là đang đến nghĩa trang, cũng không trách được cứ mỗi lần tâm trạng không tốt sẽ đến đây, chú chó nhỏ là thấy cô chủ mình không vui liền như vậy.
Phía trước một ngồi mộ, trên bia mộ là tấm hình của một chàng trai trẻ, nét chữ trên bia nắn nót Trình Tân. Lâm Từ Tâm không thể nhìn thấy, không đồng nghĩa là đứng trước bia mộ kia cũng sẽ không cảm xúc. Gió thổi nhẹ nhàng, xung quanh là một mảng yên tĩnh, cô không sợ hãi, cứ thế nhắm mắt, nếu có thể Trình Tân sẽ xuất hiện thêm một lần nữa chăng?.
Lại một lần mở mắt ra, là anh ấy, là Trình Tân nhưng không hề tươi cười, thân mặc vest trắng dành cho chú rễ, nhưng cả người đã nhuộm đầy máu tươi. Anh ấy là đang nhìn cô, đôi mắt chứa đầy đau thương. Từ Tâm cố gắng bò dậy, cô bò không nổi, cả người cô đều đầy ấp vết thương, hoa cưới rơi rụng vỡ. Nhìn về phía Trình Tân đang nằm trên đường, anh ấy là đang cố gắng nói cái gì đó,cô lại không nghe được, miệng Từ Tâm lẩm bẩm liên tục " Trình Tân, Trình Tân", vươn tay bắt lấy anh ấy, cô với không tới, tay cô rất đau, nước mắt chảy ra rồi, nhưng thứ từ mắt cô rơi xuống không phải một giọt nước trong suốt mà là máu, bò đến từng chút một, từng chút một. Từ Tâm mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, bao nhiêu lời nói " Chú rể tắt thở rồi", " Nhanh lên cấp cứu đâu", " Không ổn, cô dâu bất tỉnh, cô ấy..."
Giật mình tỉnh dậy, Từ Tâm đã người đều ướt đẫm, phát hiện đang nằm bên cạnh mộ Trình Tân từ lúc nào. Tự cười với chính mình, cô lại mơ thấy cái ngày đen tối nhất rồi. Tự nói trong lòng " Trình Tân, nếu hôm ấy anh dắt em đi cùng thì có phải tốt hơn không?". Lắc đầu, Từ Tâm đứng dậy chỉ nhỏ nhẹ phát ra một câu " Em là một kẻ sát phu, xin lỗi, thực sự xin lỗi"
Cứ như thế Từ Tâm bước đi, suốt mấy năm qua đều như thế. Lặng lẽ đến rồi một mình rời đi. Gia đình bảo cô cố chấp, cô liền im lặng, gia đình khuyên ngăn, cô càng mang trên người cái danh " kẻ sát phu". Lạc mình trong suy nghĩ, mưa rơi lên vai cũng không hề hay biết. Bước đi trong mưa cũng tốt, đầy đọa chính mình như vậy, cô sẽ thanh thản hơn, có khóc cũng sẽ không ai biết được. Tự do, tự tại, không quan tâm đến sức khỏe của bản thân, đôi khi khiến tinh thần Từ Tâm tốt lên chăng?
Bất chợt điện thoại trong túi rung lên, lôi kéo Lâm Từ Tâm trở về hiện thực, không có tâm tình nghe máy, nhưng lòng lại bị khoáy động lên, cô là nghĩ đến Tần Hàn. Do dự, rồi cũng tắt đi, khó khăn lắm mới trở về cuộc sống yên tĩnh, tình cảm đối với Trình Tân đã là bóng ma to lớn. Nếu một lần nữa Tần Hàn thất hẹn, rời bỏ cô mãi mãi như Trình Tân thì phải làm sao. Cô là lo sợ, không đủ dũng cảm bước đi. Đến cơ hội cho mình nhìn thấy ánh sáng như trước cô còn không dám đối thì làm sao xứng đáng với Tần Hàn, nghĩ đến An Như. Có lẽ họ mới là một đôi hợp lí nhất, Từ Tâm cơ hồ chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc sống của những con người ngoài kia.
Một bước, hai bước, cũng không có tâm trạng xác định phương hướng. Cứ thế mà đi, gió mạnh lùa qua cơ thể mỏng manh, quần áo trên người đều ướt cả, tiếng sấp vang lên từng hồi, cây cối ngã nghiêng, cơ thể mệt mỏi vô cùng, cười nhẹ, cô mặc kệ. Chân đau đến mức không thể bước đi, vẫn tự nói với chính mình là phải tiếp tục, nổi đau tâm hồn cô còn kìm chế mà sống tốt được thì những cái đau đớn của thân xác này có là gì.Tay chân run rẫy, ngã xuống đất, lắc đầu nhẹ, một lần nữa đứng lên, nhưng không đứng nổi nữa, quá mệt mỏi, chán nản. Cả người cô một lần nữa chạm xuống đất, ngất đi.