Chương 12: Trả tiền thuê phòng

Tin tức này là thông tin mà tổ chương trình đã điều tra riêng, không phải là thông tin được gia đình Hanson chủ động cung cấp.

Có thể nói, ngay khi nó xuất hiện, phòng livestream đã nổ tung:

[Á đù???]

[Vậy đây là sự trả thù của các loài động vật trong sở thú sao?]

[Có phải một số động vật đã không được sắp xếp ổn thỏa sau khi đóng cửa đúng không?]

Hanson Yales, cũng chính là cha của cậu bé, cũng nhìn thấy những nghi ngờ trong phòng livestream, anh ta lập tức phản bác: "Không, nếu như có thể được đăng trên báo thì sở thú tôi kinh doanh lúc đó chắc chắn không có vấn đề gì!”

"Chẳng lẽ các người tuyên bố phá sản không có quy trình sao? Nơi ở tiếp theo của những con vật được cơ quan chính phủ bàn giao. Theo như tôi biết, tất cả mọi thứ đều ổn."

"Cho đến nay tôi rất thất vọng, chúng tôi đã đến đây vì chúng tôi tin tưởng vào chương trình của các người. Chúng tôi chỉ mong con chúng tôi có thể thoát khỏi tình trạng ác mộng như này!"

Alena nhanh chóng an ủi anh ta, nhưng rõ ràng hai vợ chồng đã có chút kích động, dù sao thì, thật khó để giữ bình tĩnh sau khi bị đổ oan.



Lúc Hạ Lâm Thư bước vào, đúng lúc phòng livestream đang hỗn loạn.

Will cười khổ nhìn máy quay: “Không biết nhà ngoại cảm bằng logic này có thể mang lại bất ngờ gì cho chúng ta đây nhỉ?”

Hạ Lâm Thư vừa bước vào phòng liền chú ý đến cảm xúc chán nản bơ phờ của mọi người, cô ấy lập tức đưa ra phán đoán về tình hình chung trước mắt.

Cô ấy ngồi trước mặt ba người, nghiêm túc đánh giá cậu bé.

Đầu tiên cô ấy nói chính xác tính cách của cậu bé, tình hình học tập, điều kiện gia đình,... Sau đó ánh mặt tập trung vào đôi vợ chồng: “Nhưng khí chất của các người không được xuất sắc lắm, thậm chí còn vô thức tránh ánh mắt trực tiếp của mọi người. Trước đây các người không được giàu có như vậy, mấy năm nay các người mới bắt đầu phất lên.”

Phòng livestream chiếu hình ảnh một nhà ba người ăn mặc giản dị, nhân viên hậu trường giải thích: “Đúng vậy, ba năm trước điều kiện gia đình nhà Hanson mới trở nên tốt hơn, bọn họ được thừa kế một khối tài sản kếch xù.”

Alena nhắc nhở nói: “Cô cần phải nói ra chuyện gì đã xảy ra trên người cậu bé.”

Hạ Lâm Thư gật đầu, cô ấy nhìn cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”

“Là do ngoại vật thêm vào, hay là do chính em?”

Hạ Lâm Thư cẩn thận phân biệt cảm xúc của cậu bé: “Ngoại vật thêm vào.”

“Ngoại vật, chỉ người, ma, động vật hay là vật phẩm?”

“Em không chắc chắn, nhưng hiện giờ em đang có khuynh hướng là động vật, đúng không?”

Hạ Lâm Thư: “Nó đã làm gì em?”

Ánh mắt của cậu bé lang thang vô định trong giây lát rồi rơi xuống cốc nước trước mặt.

“Thì ra có liên quan đến nước. Nó ném em vào nước à? Hay là… Nó té nước vào người em?”

Hạ Lâm Thư nói rất chậm rãi, cả quá trình cô ấy chú ý đến từng biểu cảm trên gương mặt cậu bé, sau khi xác nhận xong vấn đề này, cô ấy không hỏi thêm gì nữa. Những giọt nước mắt trong đôi mắt của đứa bé đã khiến cô ấy vô cùng đau lòng, cô ấy lấy khăn giấy ra đưa cho cậu bé: “Xin lỗi em.”

Hạ Lâm Thư tạm biệt mấy người rồi lập tức rời đi.

Nhà ngoại cảm thứ năm là cô bé mù, cô bé nắm tay nhân viên bước vào trong phòng.

Cô bé vừa tròn tám tuổi mặc một bộ váy trắng, dải lụa trắng che kín mắt. Triệu Thần Hi là cô nhi, theo như lời của cô bé, vào một đêm nọ khi cô bé được sáu tuổi, cô bé nghe được âm thanh xa xôi, âm thanh đó hỏi cô bé có đồng ý làm một giao dịch với thần hay không.

Kể từ ngày đó, cô bé liền mất đi thị giác, bắt đầu có thể nghe được những lời thì thầm của quỷ thần xung quanh mình.

Gần như khoảnh khắc bước vào cánh cửa, Triệu Thần Hi liền bịt tai lại.

Alena nhanh chóng giới thiệu: “Đây là Triệu Thần Hi đến từ nước Hoa, cô bé có thể nghe thấy âm thanh của quỷ thần, hiện giờ không hiểu sao cô bé lại bịt tai lại, chúng ta hãy chờ đợi phản ứng của cô bé.”

Sau hai phút tròn, Triệu Thần Hi mới bỏ tay ra.

“Chào mọi người.” Cô bé nhỏ giọng chào hỏi với mấy người rồi chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ và ngồi xuống ghế dưới sự giúp đỡ của Alena.

“Đừng lo lắng.” Cô bé nói.

Đây là nhà ngoại cảm đầu tiên trong số những nhà ngoại cảm đi trước đưa ra phán đoán như vậy. Trước đây có người nói cậu bé sẽ chết, có người nói cậu bé bị nguyền rủa, cũng có người không đủ năng lực.

Cô bé mù nhắm mắt và đưa hai tay ra như đang mò mẫm thứ gì đó.

“Em nghe thấy được tiếng của biển lớn, nghe thấy tiếng cá heo, có lẽ là tiếng kêu trầm của cá heo. Loài vật này rất hiền lành, nó sẽ không làm tổn thương cậu ấy, nó chỉ thích cậu ấy và muốn ở gần cậu ấy thôi."

“Nó không hiểu mọi người đang nói gì, nó chỉ coi phản ứng của mọi người như một trò chơi, giải thích rõ với nó là được, tuy em không rõ lắm về sinh vật này, nhưng nó rất hiền.”

Nghe xong câu này, đôi mắt của cậu bé sáng lên rõ ràng: “Thật tốt quá, mình rất thích cá heo, nhà mình có rất nhiều đồ chơi cá heo.”

Cô bé mù gật đầu: “Nó không hề muốn làm tổn thương cậu, nó chỉ không biết cách khống chế mà thôi.”

“Mình có thể giúp nhà cậu đốt một tờ giấy, nói với nó rằng cậu rất sợ, bảo nó đừng đến nữa.”

Shaman tiếp theo về cơ bản cũng có chung cách nói giống như cô gái mù, nhưng shaman chỉ nói đó là động vật chứ không nói rõ đó là động vật gì.

Sau khi shaman rời đi, Alena hỏi ý kiến của cặp vợ chồng.

Người phụ nữ lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi cảm thấy bọn họ đang nói bậy bạ.”

Người đàn ông cười lạnh: “Con trai tôi suýt chết, cái này mà gọi là không có lực sát thương à??”

Alena có chút xấu hổ nên không tiếp lời nữa.

Nam chủ nhà tỏ vẻ rất thiếu kiên nhẫn: “Tôi cũng không mong đợi các người có thể xem được chuyện gì, tôi chỉ muốn biết làm thế nào để đuổi cái thứ chết tiệt đó đi thôi!”

“Có nhà ngoại cảm nào có sở trường tịnh hóa có thể giúp chúng tôi gϊếŧ chết cái thứ chết tiệt này không?!”

Người đàn ông vừa dứt lời, tiểu hòa thượng Thanh Tuế mặc một chiếc áo phông bình thường bước vào.

Thanh Tuế là một tiểu hòa thượng vân du*, từng theo một vị cao tăng nào đó một thời gian, chưa gia nhập bất kỳ môn phái nào, cho nên cách ăn mặc khác với các tiểu hòa thượng thông thường.

(*) Lang bạt tứ phương, hành tung không rõ.

Alena giới thiệu: “Đây là tiểu hòa thượng Thanh Tuế đến từ nước Hoa, sở trường tịnh hóa.”

Người đàn ông nghe vậy liền nhanh chóng ngắt lời Alena, anh ta nói thẳng với Thanh Tuế: “Tôi không cần cậu nói những cái khác, cậu chỉ cần nói cậu có thể đuổi được tà ma đang đi theo con trai tôi không?”

Tiểu hòa thượng ngẩng mặt lên nhìn cậu bé vài cái rồi lắc đầu: "Trên người con trai của thí chủ không có dấu vết của tà ma, căn phòng này cũng không có ma quỷ nào cần được tịnh hóa.”

Nữ chủ nhà gia đình Hanson vội vàng hỏi: “Vậy chúng tôi có bị hạ lời nguyền không?”

“Thí chủ không bị hạ lời nguyền.”

Hiện trường bắt đầu trở nên lúng túng, cha cậu bé đột nhiên bật cười chế giễu: “Học nghệ chưa thành, mất hết thể diện.”

Tiểu hòa thượng chắp tay khom người, không có dáng vẻ chịu phải công kích bằng lời nói.

“Ấn đường* của thí chủ rất tối, e là sắp có tai họa lớn xảy ra.]

(*) Nằm ngay trên sống mũi và nằm giữa hai đầu lông mày

Cùng với sự tức giận bay màu của cha cậu bé, Thanh Tuế xoa xoa chiếc đầu trơn bóng của mình, chủ động rời khỏi.

[Má ơi, ha ha ha.] [Tiểu hòa thượng vân du này thật là đáng yêu ha ha ha ha.]

[Tiểu hòa thượng: Thí chủ, ngài mắng tôi, tôi dọa lại ngài, ngài chính là cái đồ trẻ trâu QWQ.]

[Ha ha ha ha ha ha.]

Cảm xúc của người đàn ông nhất thời không thể bình tĩnh lại, tổ chương trình quyết định tạm nghỉ mười phút, toàn bộ phòng livestream tràn ngập những cuộc thảo luận sôi nổi, đại diện lớp* lần lượt lên tiếng.

(*) Chỉ sinh viên đại diện trong lớp học chịu trách nhiệm trao đổi với giảng viên của một lớp học về tình hình giảng dạy.

[Hiện tại có hai phe, một phe cho rằng “Cái thứ đó” có hại, nó đang tìm cách báo thù bởi vì một nguyên nhân vào đó, không giải quyết dứt điểm cậu bé sẽ phải chết; Một phe cho rằng “Cái thứ đó” chỉ muốn chơi đùa với cậu bé, không có lực sát thương, bảo nó đừng tới gây chuyện là được.]

[Trước mắt đã biết: Ba năm trước, gia đình Hanson nhờ thừa kế tài sản mà phất lên, sở thú bọn họ mở đã đóng cửa hai năm trước do tình hình kinh doanh không được khả quan, sau này bọn họ mở xưởng may, điều kiện gia đình mới dần tốt lên.]

[Còn có, nhà ngoại cảm đoán “Cái thứ đó” ở trong giếng có người đoán là động vật nhỏ, động vật có vυ", loài linh trưởng, có người đoán chính xác là cá heo. Tóm lại đều là động vật.]

[Chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy có chỗ nào đó là lạ thôi sao?]

[Tôi cũng vậy, khả năng là có lẽ thái độ của nam chủ nhà này quá tệ, tôi có cảm giác không muốn giúp đỡ bọn họ.]

[Đúng vậy, trước đây thái độ của những khách mời đều rất tốt, hơn nữa bọn họ đều rất cảm kích các nhà ngoại cảm.]

Sau giờ giải lao, khi phù thủy nam bước vào phòng, phòng chờ chỉ còn lại một mình Thương Phù.

Cả người cô như tan chảy trên ghế sofa, mềm nhũn như thạch.

“Nhà ngoại cảm Thương Phù?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh cô.

Thương Phù híp mắt quay lại nhìn anh trai quay phim: “Anh muốn trả tiền thuê phòng ngay bây giờ à?]

“?” Tiền thuê phòng gì cơ?

Anh trai sờ trán, đưa cuộc trò chuyện vào chủ đề chính: “Sao cô lại lựa chọn là người cuối cùng bước vào vậy?”

“Là do đề khó quá nên cô không được tự tin sao?”

Thương Phù: ?

Người quay phim: ?

Thương Phù: ?

Người quay phim: ??

Hai người trừng mắt nhìn nhau qua lại, đầu đầy dấu hỏi, cuối cùng Thương Phù cũng bị chọc tức đến ngồi dậy.

Một tia tàn nhẫn hiện lên trong mắt cô: “Là do phòng quá chật.”

“—— Chật á?”

“Đúng á, chật đến nỗi bức tường cũng bị ép đến biến dạng rồi, không tin anh nhìn mà xem.”

Anh trai nghi ngờ nhìn vào khoảng trống cách đó không xa.

Căn phòng rộng đến mức có thể chứa được hàng chục người!



“...”

Cho nên tại sao phải nói chuyện với nhà ngoại cảm?

Aaaaa.

Bàn tay người quay phim run lên, chiếc máy ảnh nặng gần chục cân* đập thẳng vào chân, anh trai ôm chân nhảy lò cò:

“Áu——”

Thương Phù trầm mặc một lúc.

Trước kia xe ngựa chạy rất chậm, cả một đời chưa bao giờ gặp một con sói thành thị, hiện giờ giao thông phát triển, tất cả những con sói đơn độc đã tụ tập thành đàn xung quanh cô.