Chương 8-2: Ngoan

Hạ Lâm Thư là một người vô cùng đơn giản, cô ấy là người có tính cống hiến điển hình, trông cô ấy có vẻ hằn học căm ghét mọi người, nhưng thật ra cô ấy là người có trái tim mềm yếu nhất, không thể nhìn nổi người khác chịu khổ, không chịu nổi nhất là người khác khóc.

Năm đó lúc anh ta bị phát hiện nɠɵạı ŧìиɧ đã vô cùng sợ hãi, sợ rằng Hạ Lâm Thư sẽ phơi bày hành vi của anh ta, cho nên anh ta mới hốt hoảng lo sợ điên cuồng chạy trong đêm mưa mong muốn làm hòa, đứng ở dưới nhà cô ấy gào khóc cầu xin cô ấy tha thứ cho mình.

Lúc đó Hạ Lâm Thư không nói gì, thậm chí cô ấy còn không lộ diện, chỉ ném một cái ô qua cửa sổ cho anh ta.

Sau khi chia tay, anh ta có tâm trạng gì nhỉ?

Như trút được gánh nặng.

Đúng vậy, như trút được gánh nặng.

Anh ta từng cho rằng Hạ Lâm Thư là thiên sứ, bảo vệ anh ta cả quá trình học cao trung, kéo anh ta ra khỏi vũng bùn, để anh ta có thể thoát khỏi sự tống tiền của đám côn đồ, có thể học xong cao trung mà không bị phân tâm.

Sau này, anh ta cảm thấy Hạ Lâm Thư là xiềng xích, khi anh ta đang đứng ở vị trí cao đùa vui nhân gian, cô ấy không ngừng xuất hiện ở trong đầu anh ta, nhắc nhở anh ta hiện tại mình chẳng là cái thá gì cả, vô cùng phiền phức.

Nhưng sau khi chia tay, anh ta mới nhận ra, cô ấy là khí oxy.

Anh ta lăn lộn trên các loại giường đủ màu sắc, nhưng cũng không còn hứng thú với việc chơi đùa như trước. Anh ta nhìn thấy những người phụ nữ trang điểm đậm đó liền cảm thấy buồn nôn, cái mà bọn họ yêu chính là gương mặt và sự giàu có của anh ta, chỉ có Hạ Lâm Thư là yêu Tưởng Dật, yêu cái sự vô vị mà anh ta từng có, yêu cái dáng vẻ vô danh không ai biết đến của anh ta.

Nhưng chính anh ta lại đánh mất cô ấy.

Tưởng Dật lúc này mang trên mình hơi thở nghệ thuật, anh ta tự đặt mình vào vai nam chính của một tác phẩm văn học kể về nỗi đau và sai lầm của tuổi trẻ, đang nuôi dưỡng trong lòng nỗi nhớ nhung về tinh yêu đã đánh mất nhưng cuối cùng vẫn tìm lại được. Đột nhiên, ánh mắt đang kiếm tìm của anh ta dừng lại, cách đó không xa, gương mặt quen thuộc vẫn sáng ngời nổi bật như ngày nào.

Anh ta vô thức nhìn cách ăn mặc của mình, một mỹ thiếu niên ôn nhuận hợp lòng người.

Vậy mà Hạ Lâm Thư còn không mau chóng tiến lại gần đây?

Tưởng Dật rất lạc quan với việc hai người quay lại với nhau, dù sao thì anh ta thực sự quá quen thuộc với Hạ Lâm Thư, năm đó Hạ Lâm Thư không dám nói chia tay trực tiếp không phải là vì cô ấy lo anh ta khóc rồi bản thân mình sẽ mềm yếu hay sao?

Hôm nay dù anh ta có phải khóc đến mù hai mắt cũng phải đưa thiên sứ của mình trở về nhà.

Vậy thì, hiện giờ, liền bắt đầu từ việc làm cho cô ấy rung động——

Tưởng Dật bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Lâm Thư: “Thư Thư, lâu rồi không gặp.”

Hạ Lâm Thư còn đang lo lắng về Thương Phù, vừa quay người liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cơ thể vô thức cứng đờ.

Tưởng Dật mím môi nở nụ cười: “Đang chờ ai sao?”

Hạ Lâm Thư né tránh, có chút từ chối việc tiếp xúc: “Ừm.”

“Dạo này em sống có tốt không?”

“Cũng được.”

“Tốt chỗ nào? Em lừa anh.” Ánh mắt Tưởng Dật tràn đầy đau lòng nói: “Sắc mặt em rất không tốt, là do gần đây lại mất ngủ à? Anh nghe chuyện của em gái em rồi, em có gì khó khăn nhất định phải nói cho anh biết, bất luận thế nào anh cũng sẽ giúp em.”

Hạ Lâm Thư lắc đầu giống như nghĩ ra gì đó, cô ấy quay mặt đi về một bên, không nói một lời.

Đáy mắt Tưởng Dật hiện lên vẻ quyết tâm chiến thắng, anh ta lập tức tiến lên một bước lớn, vành mắt bắt đầu ửng đỏ: “Anh biết anh có lỗi với em, suốt một năm nay anh luôn nghĩ về chuyện ngày hôm đó, nếu như hôm đó anh không quá tin tưởng bạn bè, không nghe lời mà uống nước đó, không nói những lời lực bất tòng tâm, liệu tất cả sẽ khác chăng?”

“Anh vẫn là một Tưởng Dật sạch sẽ, vẫn là Tiểu Dật của em…”

Hạ Lâm Thư sững sờ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tưởng Dật.

Lúc này, một giọt nước mắt nhẹ nhàng trượt ra khỏi hốc mắt lăn xuống gò má Tưởng Dật, Tưởng Dật vốn là một thiếu niên môi hồng răng trắng, lúc này anh ta khóc trông càng xinh đẹp yếu đuối, khiến khát vọng muốn bảo vệ của người ta tăng cao.

Hạ Lâm Thư bắt đầu có chút hoảng loạn: “Anh…”

Tưởng Dật nhanh chóng nắm bắt cơ hội: “Anh có thể chứng minh những chuyện anh nói đều là thật! Lúc đó em rời đi thật tuyệt tình, anh cũng không thể tìm được em, chúng ta ở bên nhau tám năm, anh thật sự rất nhớ…”

Tưởng Dật vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Hạ Lâm Thư, ngay lúc anh ta không nhịn được bắt đầu mơ mộng về một nhà ba người, một âm thanh mang theo mùi hương xuất hiện trong không khí!

“Ọe———!!!”

Tưởng Dật: ?

Hạ Lâm Thư: ?!

Người quay phim nghe thấy tiếng chạy tới và cũng vì nghe thấy tiếng mà chạy mất dép: ?!

Một tay Thương Phù ôm eo, tay còn lại dựa vào khung cửa, không dám tin nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa nhà vệ sinh.

Mẹ kiếp, ban nãy nhìn thấy lá rau thối trong đầu, cái lá rau thối này liền hiện hình.

Xem tôi đuổi anh ta bỏ nhà đi bụi đây!

Thương Phù ngẩng đầu lên nhìn hai người, gương mặt nhỏ bé đầy bi thương.

Thấy biểu cảm của Thương Phù, Hạ Lâm Thư vội vàng muốn tiến lên trên. Tưởng Dật âm thầm cau mày, anh ta không có thời gian quan tâm đến cô gái đột nhiên xuất hiện này, hơn nữa ban nãy rõ ràng anh ta sắp khiến Thư Thư động lòng rồi, mẹ nó, đều trách đứa con gái phiền phức này.

Anh ta nhanh tay nhanh mắt giữ lại Hạ Lâm Thư đang định tiến lên trên, chỉ thấy nữ sinh tóc vàng này nở một nụ cười tà mị với anh ta.

Tưởng Dật: ?

Thương Phù thu lại nụ cười, che miệng, nước mắt không tiếng động liên tục lăn dài, chỉ vài giọt đã tạo thành một con sóng lớn.

Hạ Lâm Thư nghe thấy tiếng khóc kìm nén ở phía bên cạnh, vội vàng hất tay Tưởng Dật ra, lao về phía Thương Phù.

Tưởng Dật chỉ chảy một giọt nước mắt sắp khô cạn: “...”

Bà mẹ nhà nó, đây là ai? Cái này mà cũng cạnh tranh được à?

Hạ Lâm Thư lo lắng nhìn Thương Phù, rồi lại nghiêng đầu nhìn Tưởng Dật.

Cô ấy đau lòng đến mức ngón tay cũng run rẩy. Trời ạ, đây là kiểu yếu đuối đến nhường nào, không hề có vẻ diễn, sợ người xem sẽ buồn, rõ ràng tim đau đến vậy rồi mà vẫn cố gắng không khóc thành tiếng.

So sánh hai người với nhau, rõ ràng Tưởng Dật mới là người đang diễn!

Hạ Lâm Thư tràn đầy khinh thường trừng mắt nhìn Tưởng Dật.

Tưởng Dật muốn phát điên: “Cô ta đang giả vờ, ban nãy em không nhìn thấy, cô ta cười với anh, cô ta đang khıêυ khí©h anh!”

Hạ Lâm Thư: “Giả vờ, anh cứ giả vờ tiếp đi.”

Tưởng Dật: “...”

“Ngoan, để chị đưa em đi viện nhé.”

Hạ Lâm Thư không thèm chú ý đến Tưởng Dật nữa, cô ấy vội vàng ôm lấy Thương Phù, giống như nữ chính trong phim thần tượng cổ đại lao ra khỏi cửa, hiên ngang mạnh mẽ, mang theo một trận gió lốc cấp chín.

Mà phía sau.

Tưởng Dật bị thổi đến đóng băng.