Chương 8-1: Bán thảm

Hạ Lâm Thư không hiểu tại sao chuyện lại đến nước này, chờ đến khi cô ấy kịp phản ứng lại, cô ấy đã ngồi bên cạnh Thương Phù.

Có lẽ là do biểu cảm của cô gái quá đáng thương. Hạ Lâm Thư nhất thời không thể cưỡng lại được, từ nhỏ cô ấy đã thích lướt xem những video hành hiệp trượng nghĩa, mỗi lần biểu diễn ca hát đều hát sông lớn chảy về hướng Đông*, đến mức trong mơ cũng muốn trở thành người như vậy

(*) Một câu trong bài hát “Hảo hán ca” nhạc phim Thủy Hử.

Chỉ là lúc đó cô ấy còn có một người em gái cần phải chăm sóc!

Hạ Lâm Thư thăm dò nói: “Tôi cũng không có bạn bè, nếu như cô muốn.”

Thương Phù vội vàng tiếp lời: “Tôi muốn!”

“Ừm.” Hạ Lâm Thư hiếm khi có chút bối rối, nhưng cô ấy nhìn ánh mắt đầy tin cậy của Thương Phù, cô ấy tiếp tục nói: “Vậy hiện giờ chúng ta là bạn bè rồi.”

Thương Phù gật đầu: “Được, vậy cô tên gì thế?”

Cuộc đối thoại này thật sự rất kỳ dị, 117 xấu hổ đến mức nhanh chóng chạy ra khỏi hiện trường.

“Hạ Lâm Thư.” Hạ Lâm Thư lại không cảm thấy có vấn đề gì, cô ấy mỉm cười nói: “Tôi biết tên của cô.” Nữ sinh xinh đẹp như vậy, cô ấy đã ghi nhớ tên từ vòng tuyển chọn thứ hai rồi.

Thấy hai người đã trao đổi tên họ xong, Thương Phù vội vàng chuyển cuộc trò chuyện vào chủ đề chính: “Nếu như chúng ta đã là bạn bè, sau này tôi có thể nhờ cô làm nail được không?”

Hạ Lâm Thư không hiểu tại sao lại đột nhiên nhắc đến chủ đề làm nail, nhưng hôm nay chủ đề này cứ xoay vòng rất nhiều, cho nên cô ấy cũng không để ý: “Có thể, tôi mang rất nhiều sơn móng tay đến.”

Thương Phù vui vẻ nói: “Vậy đến lúc đó tôi tới tìm cô!”

Khả năng đây là người bạn đầu tiên cô ấy kết giao được từ khi tới đây, trong lòng Hạ Lâm Thư cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, Tưởng Dật đến thì đến đi, rõ ràng là anh ta có lỗi với cô ấy, dựa vào đâu mà cô ấy phải đau buồn khó chịu?

Nhanh chóng xào xong couple lấy được tiền thưởng mới là đúng đắn, hơn nữa bệnh của em gái tốn rất nhiều chi phí, cô ấy cũng không có sức mạnh để từ chối sắp xếp của công ty.

Nghĩ đến đây, Hạ Lâm Thư liền thở dài một hơi.

Cô ấy kéo tay Thương Phù định tiếp tục trò chuyện, kết quả vừa đối mặt liền phát hiện một đồng tử của thiếu nữ đang run rẩy.

“Hử?” Hạ Lâm Thư có hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế??”

Cách đọc ký ức người khác của Thương Phù có hai loại, một loại là chủ động đối mặt, cách đối mặt này sẽ phản hồi thông tin mà cô cần, chẳng hạn như ban nãy cô nhìn ra Hạ Lâm Thư là một bậc thầy làm nail đồng thời là người có tấm lòng thánh mẫu, cho nên cô liền tận dụng nó.

Một loại đọc ký ức khác đó là vô ý thức, chỉ cần không cẩn thận đối mặt, ký ức của người khác sẽ ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu cô. Bởi vì cách đọc ký ức này rất trôi chảy nên Thương Phù không cảm thấy có vấn đề gì——

Giống như mở ra chiếc hộp mù.

Nhưng ở vài giây trước, khoảnh khắc cô và Hạ Lâm Thư đối mặt, một cây rau thối đã đơn thương độc mã bắn vào mắt cô trong lúc cô không đề phòng gì!

Thương Phù mở to mắt không dám tin, trong đầu nhanh chóng xẹt qua các câu chuyện của chiếc lá thối đó, bao gồm cả những chuyện vượt tường nɠɵạı ŧìиɧ, tự mình hại mình để níu kéo, chạy điên cuồng trong đêm mưa, la hét trên đường lớn.

Hoàn toàn bị tổn thương.

Ánh mắt Thương Phù không ngừng đảo quanh, khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, cô phát hiện Hạ Lâm Thư vẫn đang điên cuồng nhìn chằm chằm vào mình, cô lập tức nhắm mắt lại như chạy thoát thân.

Cứu mạng

Cứu lấy đôi mắt chưa nhìn thấy gì!

Thương Phù nhắm mắt mò lấy hai quả cầu năng lượng trong không trung che mắt cô lại, tránh cho bản thân lại đọc được ký ức của người khác một cách trơn tru, đặc biệt là ký ức của Hạ Lâm Thư.

Nửa ngày sau, Thương Phù mới bình tĩnh lại, cô sảng khoái ngẩng đầu lên, đang định nói thì tầm mắt đột nhiên liếc đến rau khô trên bàn trà.

Thương Phù lại im lặng.

Hạ Lâm Thư vỗ lưng Thương Phù, sự lo lắng dưới đáy mắt nhìn thấy mà đau lòng: “Sao thế, cơ thể không thoải mái sao?”

“Tim của tôi.”

“Tim? Tim gì cơ??”

Hạ Lâm Thư cuống quýt áp tay lên ngực Thương Phù: “Tôi đã từng học qua một chút y học, nhịp tim của cô có phải trở nên nhanh…”

Ngay giây sau, Hạ Lâm Thư kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên: “Trời ạ, nhịp tim thấp quá, tôi cũng không cảm nhận được tim cô đang đập đấy!”

“Không cần.” Thương Phù nghĩ đến bản thân mình vốn không có nhịp tim nên khéo léo mở miệng: “Bệnh cũ mà thôi, chúng ta cứ gọi là bệnh tim tạm thời không có triệu chứng, triệu chứng là buồn nôn.”

Hạ Lâm Thư không hiểu bệnh và triệu chứng này có liên quan gì đến nhau, nghe có vẻ như không liên quan, nhưng cô ấy hiểu rõ người xem không hiểu rõ nỗi đau của người bệnh, cô ấy vội vàng nói: “Vậy tôi dẫn cô vào nhà vệ sinh!”

Hạ Lâm Thử ở bên ngoài nhà vệ sinh đợi Thương Phù, cả quá trình cô ấy tập trung đến mức sợ nghe thấy tiếng cơ thể người rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, Tưởng Dật mở cánh cổng tòa lâu đài cổ ra.

Tổ chương trình của 《Giáng Thần》đã nhắc trước các khách mời không được mang theo trợ lý riêng, cộng thêm với việc địa điểm tổ chức lại có chút đáng sợ nên fans của anh ta không đến hiện trường để tiếp ứng được.

Tưởng Dật đã quen có người đi trước theo sau cho nên anh ta có chút không thích ứng được với bầu không khí này, nhưng lần này anh ta tới đây có chuyện quan trọng hơn, cho nên cũng không để ý lắm.

Đôi chân dài của anh ta nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng nói lời chào với camera livestream: “Hi, xin chào tất cả các bạn fans trên toàn thế giới~”

Tưởng Dật xuất thân từ cuộc thi tài năng, đi theo con đường cún con*, tuy fans hơn chục triệu người nhưng cũng không tính là minh tinh quốc tế, cho nên phần lớn người xem trong phòng livestream đều trưng ra vẻ mặt mới lạ.

(*) Chỉ người đơn giản, ngây thơ, ân cần, chu đáo - và quan trọng nhất là rất trung thành và đeo bám - như một thú cưng vậy.

Nhưng mọi người đều rất nhiệt tình:

[Là nam à, haiz.]

[Có vẻ ngoan đấy!]

[Em trai được nha!]

[Đúng đúng.]

Tưởng Dật thẹn thùng nở nụ cười, mái tóc đen mềm mượt dính bên mang tai, trông vô cùng ngoan ngoãn. Sau khi chào hỏi với mọi người trong phòng livestream, anh ta ra hiệu người quay phim không cần đi theo nữa.

Điểm thu hút của 《Giáng Thần》chủ yếu là nhà ngoại cảm, MC là người dẫn dắt cuộc thi, camera không bắt buộc phải quay bọn họ quá nhiều, cho nên người quay phim lập tức gật đầu, xoay người đi phỏng vấn tiểu hòa thượng và cô gái mèo vừa vào đại sảnh.

Vừa rời khỏi ống kính, nụ cười trong sáng của Tưởng Dật lập tức biến mất, anh ta bắt đầu nghiêm nghị tìm kiếm Hạ Lâm Thư.

Lần này anh ta tới đây là để làm hòa.

Xào couple với Hạ Lâm Thư là do anh ta đề nghị. Vài ngày trước anh ta vừa biết được Hạ Lâm Thư cũng tham gia 《Giáng Thần》, anh ta liền bảo người đại diện liên hệ với công ty của Hạ Lâm Thư, quả không ngoài dự đoán, công ty nhỏ đó không những nhanh chóng đồng ý, hơn nữa còn cảm ơn rối rít.

Hơn một năm chia tay, anh ta đã từng nhiều lần nghe ngóng tình hình của Hạ Lâm Thư, đúng như anh ta dự đoán, Hạ Lâm Thư từ chối tất cả các tài nguyên có điều khoản ngầm kèm theo, lại bởi ra mặt vì người khác mà đắc tội với một nhà sản xuất lớn, cho nên hiện giờ chỉ có thể tiếp nhận phim chiếu mạng kinh phí thấp, xuất đạo một năm nay, tiền kiếm được hàng tháng cũng chỉ đủ để trang trải chi phí sinh hoạt và chi phí điều trị cho em gái mình.

Dựa vào những hiểu biết của anh ta về Hạ Lâm Thư, vì để em gái có điều kiện chữa trị tốt hơn, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý lời đề nghị xào couple với anh ta. Mà một khi hai người đã gắn bó với nhau, anh ta sẽ có rất nhiều cách để khiến hai người quay lại với nhau.

Nói đơn giản chính là: Bán thảm* và cám dỗ.

(*) Đóng vai nạn nhân, ra vẻ mình là người bị hại để tăng thương cảm của người qua đường.

***Thấy hay thì cmt hoặc cho team tớ vài đề cử nhé>