Chương 7

Cũng nhờ cậu lựa chọn cái chuyên ngành này. Suy xét đến việc sẽ đi theo thầy trèo đèo lội suối, chạy khắp các địa phương, người trong nhà lo lắng cho cậu nên vào lúc đó đã cố ý đi thăm hỏi cổ võ thế gia.

Suốt mười mấy năm ròng, không thể nói cậu có thể một quyền đánh chết một con gấu nhưng cùng gấu bự chơi vật lộn thì không thành vấn đề.

Ba mẹ của cậu có thể nói là vì cậu mà rầu thúi ruột.

Khoan? Ba mẹ của cậu, rõ ràng... Diệp Hàn Sương nhíu mày, vì cái gì cậu có cảm giác giống như không thể nhớ ra nỗi?

Nhưng giờ phút này cũng không phải thời điểm để cho cậu tự hỏi, tập trung tinh thần, xem chuẩn thời cơ, một chân đá qua.

“A!” Phương Tuấn lập tức bị đá bay ra ngoài, hung hăng đập xuống mặt đất, bụi đất bay tứ phía.

Đám người đứng xem đều yên tĩnh.

Qua một lúc lâu sau mới vang lên một tiếng lẩm bẩm nói nhỏ.

“Sao có thể?”

Đúng vậy, sao có thể?

Học sinh khoa văn hóa lịch sử sao có thể đè đầu đánh túi bụi học sinh khoa triệu hoán?

Thậm chí cậu còn là học sinh mới, người kia lại là đàn anh khóa trên.

“Mày có tinh thần lực, mày gạt tao!”

Phương Tuấn gian nan đứng dậy, trên mặt má trái bị thương, xuất hiện lấm tấm chấm máu đỏ, xương gò má bên phải cũng bầm xanh một mảng lớn, bị dính bụi dơ bẩn, cả người đều vô cùng chật vật.

Diệp Hàn Sương lắc lắc cổ tay, thong thả ung dung sửa lại quần áo bị rối loạn khi vừa mới vận động.

“Lừa mày? Mày cho rằng mày là cái thá gì, còn cần phải lừa, đừng tự mình đa tình.”

Phương Tuấn: “Không có khả năng! Mày không có tinh thần lực sao có thể đánh thắng tao.”

Những người khác cũng không tin, không có tinh thần lực sao có thể chống đỡ sức đè ép của A cấp tinh thần lực cơ chứ?

Thầy giao tuần tra nhận được thông tri cũng chạy tới, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Hắn đã đến đây được một lúc rồi, ban đầu hắn vốn thực vội vàng, kết quả sự việc cùng hắn tưởng hoàn toàn không giống nhau nên hắn cũng không có tiến lên, chỉ đứng ở phía sau quan sát.

Cùng nhau tới đây cũng có chủ nhiệm khoa triệu hoán - Tất Lãng Hoa, cũng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn trường hợp này.

“Cái gì có khả năng hay không có khả năng, chính mình là phế vật còn trách người khác quá ưu tú sao?”

Ninh Tất chạy nhanh tới, đặc biệt kiêu ngạo nâng cằm lên, tràn đầy khinh bỉ, trong mắt tất cả đều là sự kích động.

Bạn cùng phòng của hắn, thật là lợi hại a a a.

Giờ phút này, học sinh của khoa văn hóa lịch cũng là tràn đầy sùng bái, liên tục gật đầu.

“Đúng vậy, là phế vật.”

“Quá mất mặt.”

“Mất công hắn còn là đàn anh của khoa triệu hoán đấy, vậy mà đánh không lại học sinh mới vào trường của khoa chúng ta, chậc.”

Phương Tuấn nghe bọn họ nói, biểu tình dần dữ tợn, tinh thần lực vốn còn không có bình tĩnh, lại lần nữa bạo động, điên cuồng hung mãnh công kích tất cả mọi người xung quanh.

“A!”

“Mau tránh ra.”

“Hắn đang mất khống chế đấy ư?”