Chương 6

Trong lúc nhất thời, Phương Tuấn không kịp phản ứng lại, tầm mắt có chút mờ mịt, cảm giác đau đớn trên mặt mới kí©h thí©ɧ hắn tỉnh táo.

Hắn vẻ mặt vặn vẹo xoay người đứng dậy, tinh thần lực mạnh mẽ nổ tung.

“Tự tìm cái chết!”

Ánh mắt của hắn hung ác nham hiểm lại lần nữa xông lên, bây giờ trong đầu của hắn chỉ có một suy nghĩ, là phải hung hăng đánh chết thứ này, dám khiến cho hắn mất mặt, không thể tha thứ.

Mọi người chung quanh bị tinh thần lực thô bạo của hắn đè ép đến mức biểu tình biến đổi, họ nhanh chóng lùi về sau.

Ninh Tất gian nan hô to: “Sương Sương mau tránh ra.”

“Đàn em, đi mau.”

“Đàn em, mau tránh đi.”

“Đàn em!”

Lúc trước, Diệp Hàn Sương có thể phản kích đối phương, bọn họ tuy rằng có kinh ngạc nhưng không ai cảm thấy cậu có thể may mắn như vậy một lần nữa, chỉ cảm thấy là Phương Tuấn quá mức tự đại khinh địch.

Diệp Hàn Sương sắc mặt nghiêm túc, cậu cảm giác không khí có chút kỳ quái, thời điểm đối phương công kích cậu tựa hồ còn có một lực lượng nào đó.

Nhìn tốc độ của hắn so với lúc trước thì nhanh hơn, chớp mắt nấm đấm liền đến trước mặt cậu. Diệp Hàn Sương càng thêm nghiêm túc, nhanh chóng đưa tay bắt lấy, không lùi ngược lại còn tiến tới, túm chặt cánh tay của đối phương hung hăng thực hiện một cú ném qua vai.

Thời điểm Phương Tuấn bị bắt lấy, hắn không để trong lòng, nhưng khi bị túm lên hắn mới có chút hoảng hốt, vội vàng thực hiện một cú xoay tròn trong không trung, trở tay đánh một quyền về phía Diệp Hàn Sương, muốn khiến cho cậu tránh né do đó sẽ buông hắn ra.

Diệp Hàn Sương buông tay tránh ra, trong lòng kinh ngạc.

Người này, có chút mạnh.

Nhưng, còn chưa đủ mạnh.

Việc này khơi dậy chiến ý lâu ngày chưa bùng nổ của cậu, ánh mắt cũng trở nên thú vị nhìn hắn.

Không chờ đối phương ra tay, cậu dứt khoát xuất kích.

Diệp Hàn Sương phản kích là điều mà tất cả mọi người không đoán trước được, thậm chí rất là khϊếp sợ.

Đặc biệt là khi nhìn hai người đánh túi bụi, không, nói đúng ra, là một người đơn phương đè ép đánh một người khác.

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng không có cái gì hiếm lạ, nhưng người đang đánh thắng kia, lại là học sinh của khoa văn hóa lịch sử được xem là khoa phế vật nhất.

Mà người bị đánh, còn được công nhận là thiên tài khóa trên của khoa triệu hoán.

Việc này thật sự khiến mọi người khó mà tin được.

Theo hai người đánh nhau, mở rộng phạm vi chiến đấu, mọi người vây xem không thể không lùi lại phía sau, Phương Tuấn phóng xuất ra tới tinh thần lực quá có sức công kích khiến cho bọn họ cũng rất khó chịu.

“Khoan đã, tại sao học sinh mới kia... cậu ta không bị ảnh hưởng?”

Một câu nghi vấn, nháy mắt khiến mọi người chung quanh giật mình.

Đúng vậy, tại sao cậu không chịu ảnh hưởng?

Không thấy học sinh của khoa văn hóa lịch sử đều hô hấp khó khăn, trốn thật xa rồi sao? Còn cậu ta cũng là khoa văn hóa lịch sử nhưng tại sao lại không khoa học như vậy?

“Cậu ấy thật sự là học sinh của khoa lịch sử à?”

“Cậu ta không phải là học sinh khoa triệu hoán đó chứ?”

“Không phải, bọn họ đều xếp hàng ở khoa văn hóa lịch sử cơ mà.”

Phương Tuấn chật vật né tránh một cú đấm, căm tức nhìn Diệp Hàn Sương: “Mày không phải khoa văn hóa lịch sử, mày học khoa nào?!”

“Ai nói tôi không phải khoa văn hóa lịch sử.” Diệp Hàn Sương vừa trả lời vừa đuổi theo đánh, cậu cũng không có quy tắc gọi là quân tử khi nói thì không động thủ.

Nếu trước kia còn chú trọng nhiều như vậy, cậu đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Át chủ bài của cậu, chính là từ nhỏ cậu đã cùng gia tộc cỗ võ tập võ.