“Trò Diệp, kỳ thật...”
“Trò là trò Diệp đúng không, bảo trì tâm thái như hiện tại, rất không tồi.”
Hiệu trưởng đánh gãy lời nói của Tất Lãng Hoa, hắn mang theo nụ cười: “Thầy rất xem trọng trò, tương lai đáng mong chờ.”
“Thật ạ, vậy cảm ơn thầy trước.”
Diệp Hàn Sương thật ra không có nghĩ nhiều, chỉ là thực ngoan ngoãn tỏ vẻ: “Em sẽ nỗ lực, em đây có thể đi được rồi chứ?”
“Ừ, đi chơi đi.” Hiệu trưởng gật đầu.
Tất Lãng Hoa nhìn theo bóng dáng của Diệp Hàn Sương, muốn nói lại thôi, chờ đám người rời đi, hắn lập tức hỏi: “Hiệu trưởng, tạo sao thầy không nói cho trò ấy rằng trò ấy đang trong giai đoạn thức tỉnh tinh thần lực?”
Hiệu trưởng: “Hiện tại trò Diệp chỉ đang ở trong giai đoạn thức tỉnh, tiềm lực cũng rất cao, có thể đột phá 3S. Nhưng quá trình thức tỉnh thì mọi người cũng hiểu rồi đấy, trò ấy vĩnh viễn có khả năng không thức tỉnh được hoặc là có thể thức tỉnh thành 3S, ai cũng không dám bảo đảm đáp án cuối cùng. Nếu còn chưa có kết quả thì không cần gia tăng áp lực cho trò ấy, ngược lại sẽ bất lợi, hơn nữa...”
Hiệu trưởng không có nói tiếp, có chút tiếc nuối.
Trong lúc nhất thời Tất Lãng Hoa không hiểu, vội vàng nói tiếp: “Hơn nữa cái gì? Hiệu trưởng, không thể chờ chính trò ấy thức tỉnh sao, vậy phải đến chờ tới khi nào, chúng ta hẳn là huấn luyện cho trò ấy trước, giúp trò ấy thức tỉnh.”
“Không được.”
Hiệu trưởng còn không có mở miệng, Tô Nhược Nhã nói trước: “Diệp Hàn Sương có thể năng là 0, mặc dù thức tỉnh cũng sẽ không triệu hoán được bất kỳ chiến sủng nào. Thân thể hoàn toàn không chịu nổi, đây là vấn đề lớn nhất, nếu là giải quyết không được nó...”
Chỉ sợ cũng chỉ có thể làm linh vật.
Hơn nữa dù cho Diệp Hàn Sương thức tỉnh tinh thần lực thì cũng vô dụng, nếu thật là thức tỉnh tinh thần lực có đẳng cấp cao, nó ngược lại còn sẽ trở thành bùa đòi mạng của cậu.
Tinh thần lực quá cao, không xứng đôi với thể năng, hoàn toàn chịu đựng không nổi tinh thần lực cường đại như vậy.
Tình huống tốt nhất cũng sẽ trở thành phế nhân triệt triệt để để, không thể động đậy. Còn tình huống xấu thì thành người thực vật, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Nói cách khác, tiềm lực của Diệp Hàn Sương cũng chỉ nhìn xinh đẹp, không bất luận giá trị thực tế nào, còn khả năng trở thành đối tượng nghiên cứu của thế lực nào đó.
Hiệu trưởng nhìn về phía thầy giáo phụ trách kiểm tra đo lường: “Tin tức này chỉ có bốn chúng ta biết, khóa số liệu lại, ai dám tiết lộ ta liền đưa người đó vào toà án quân sự của hoàng gia.”
“Vâng, hiệu trưởng.” Thầy giáo phụ trách kiểm tra đo lường liên tục gật đầu.
Tất Lãng Hoa cũng bình tĩnh lại, hắn vừa mới là nóng vội, chỉ là khi nghĩ đến chiến tranh một năm so một năm càng thêm thường xuyên, văn minh cấp cao ức hϊếp thật khiến hắn nhịn không được.
Hắn thở ra một hơi: “Tôi đã biết nên làm như thế nào.”
Hiệu trưởng: “Rất tốt, không cần quá chú ý trò ấy, thuận theo tự nhiên là được.”
Miễn khiến người khác phát hiện, khiến cậu tai bay vạ gió.