Chương 13

“Tốt lắm, thật tốt.” Hiệu trưởng từ ái nhìn Diệp Hàn Sương nằm bên trong máy trắc nghiệm, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Chủ nhiệm Tất vừa muốn gật đầu thì số liệu trên màn hình đột nhiên bắt đầu nhảy lên, cũng nhanh chóng giảm xuống cực nhanh, cuối cùng biến thành số 0.

Bên cạnh là trị số thể năng cũng theo đó hiện ra tới.

Như cũ là một con số 0 chói lọi.

Mấy người họ đang cảm xúc dâng trào đột nhiên khựng lại.

“Tại sao lại thế này?”

Thầy giáo phụ trách kiểm tra đo lường cũng há hốc mồm nhìn kết quả tinh thần lực chỉ có số 0, thể năng kiểm tra đo lường cũng có số liệu là 0. Nhìn kết quả cuối cùng này hắn thật sự không kịp phản ứng.

Hiệu trưởng cũng nhíu mày, lại nhìn về phía học sinh vẫn còn nhắm mắt không có tỉnh lại, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Mà Diệp Hàn Sương đang nằm bên trong máy trắc nghiệm. Sau khi cậu điên cuồng khen ngợi Thủy Hoàng bệ hạ nhiều tới mức đủ vạn tự để viết văn, thì cậu ngoan ngoãn ngồi trên xe đồng thau, dùng ánh mắt trông mong nhìn đối phương, muốn cùng tổ tông thương lượng cách để che chắn Tần hoàng Lăng ra khỏi đầu.

Diệp Hàn Sương hoàn toàn không biết mấy người bên ngoài bởi vì số liệu thần kỳ của cậu đã khiến cho hai người đứng đầu tinh tế phải ngây ra như phỏng.

“Tổ tông, tổ tông vĩ đại oai hùng mạnh mẽ tuyệt đối không ai sánh nổi của con nha. Cháu trai tốt xấu gì cũng là người giữ mộ của ngài, ngài hãy đối xử với con tốt hơn một chút đi, giúp con có một giấc ngủ an ổn nha, như vậy thì con mới có đủ tinh lực để thủ mộ cho ngài mà.”

Câu câu chữ chữ phảng phất đều đang nhắc nhở chính hắn đã chết. Tần Thủy Hoàng khóe miệng trừu trừu, đứa cháu trai này hắn thật đúng là không nghĩ nhận.

“Tổ tông?”

“Thủy Hoàng ba ba?”

Diệp Hàn Sương cẩn thận kêu, ánh mắt điên cuồng ám chỉ.

Tần Thủy Hoàng nhìn hắn hai lần, vung tay lên: “Sự tình của mình thì chính mình làm, lăn lăn lăn.”

Diệp Hàn Sương còn muốn nói gì thêm thì liền cảm giác trước mắt nhoáng lên, ngay sau đó tầm mắt liền thay đổi.

Nhìn chằm chằm mặt kính pha lê trong suốt ở trước mặt và thầy chủ nhiệm đứng cách đó không xa, thực tốt, cậu đã trở lại.

Đợi lát nữa, không đúng, lời nói kia của tổ tông là có ý tứ gì?

Mặc kệ cậu á?

Vậy cậu cố cả buổi trời để kết giao tình, cả ba ba cũng gọi rồi thế mà không có tí tác dụng nào.

Phát điên lật bàn, người đàn ông này cũng thật khó quá.

Không được, cậu nhất định phải cùng tổ tông tái chiến 300 hiệp.

“Trò Diệp, trò có khỏe không?” Tất Lãng Hoa thấy cậu đã tỉnh lại, vội vàng hỏi.

Ý niệm chuẩn bị tìm tổ tông của Diệp Hàn Sương bỗng nhiên dừng lại, cậu ngó nhìn những người đứng ở đây, thiếu chút nữa thì đã quên cậu còn đang làm thí nghiệm.

Diệp Hàn Sương bước ra khỏi máy trắc nghiệm, cười đáp: “Khá tốt ạ.”

Trừ bỏ gặp được một đại lão, nói ra tên có thể hù chết người.

Dư quang liếc nhìn số liệu ở bên cạnh, vừa thấy hai con số 0 bự chà bá hiện trên đó, cậu lập tức cảm thán: “Tôi đã nói mà, tôi không có tinh thần lực.”

Thầy giáo phụ trách kiểm tra đo lường hơi hơi hé miệng, còn không có ra tiếng, liền nghe cậu vui vẻ hô: “Số liệu này còn rất chỉnh tề, xinh đẹp.”