Chương 9

Chỉ thấy Hoắc Xuyên tay trái bắt lấy chân ghế, tay phải móc một quyền đấm cho Vĩ Ca lùi về sau, ngay sau đó một kích đá tiếp vào sườn hắn, lợi dụng chân dài, đầu gối thẳng, eo phát lực, nháy mắt làm cho Vĩ Ca vạm vỡ như gấu ngã nhào xuống đất.

Vĩ Ca vẻ mặt hung ác, Hoắc Xuyên rút súng lục ra chĩa về phía hắn, biểu cảm lạnh nhạt không chút độ ấm, như đang nhìn một khối thi thể, điều nãy khiến hắn không tự chủ được rùng mình, khí thế tăng vọt lập tức yếu đi.

Lúc này chốt nối ở cửa đã bị phá bung, chỉ còn lại một chút bảo trì bấp bênh, Lý Thanh Mang kéo quần áo Bạch Thoại Thiên, nhờ hắn hỗ trợ đỡ người lên,theo sau Hoắc Xuyên lên tầng hai.

Gã lùn rất linh trí, gã nâng Vương Đại Toàn đi theo Liễu Trà, bảo trì vị trí giữa hàng, phía sau theo thứ tự là Vĩ Ca cùng Bạch Thoại Thiên đang đỡ đồng chí cảnh sát, cuối cùng là Lý Thanh Mang kéo Lý Hạnh Nhi.

Gã lùn theo yêu cầu của đồng chí cảnh sát cũng được mọi người khiêng lên, Hoắc Xuyên phụ trách mở đường ở phía trước, cầu thang lên cửa sau vừa khoá, cửa ra vào cũng bị đám tang thi phá đổ, một tổ ong hung hãn ào ào tiến vào, quỳ rạp trên mặt đất ngửi ngửi mùi máu tươi thơm ngon, trứng dái trên bàn dài đã bị đám tang thi cho vào miệng, máu tươi theo khoé miệng thối rữa chảy ra, hàm răng trắng bệch với từng tia máu rỉ ra trên kẽ răng chen chúc trong cục cảnh sát, lang thang, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ.

Tia nắng cuối cùng trên bầu trời cũng đã lụi tàn, theo sau mà tới chính là màn đêm u ám, phía trên bị tang thi hoá cũng không nhiều, Hoắc Xuyên nhanh chóng xử lý tang thi ở tầng 2, lúc này nơi đây có thể nói là an toàn.

Hoắc Xuyên tìm một phòng tương đối sạch sẽ, giống một ông chủ lớn ngồi trên ghế, hai chân thon dài gác lên bàn, cúi đầu nghịch ba khẩu súng lục trong tay.

Hoắc Xuyên dựa vào cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng nửa sáng nửa tối, khiến người khó mà biết được hắn đang suy nghĩ điều gì.

Tang thi ở tầng hai đã bị hắn quét sạch, nhưng khoá cửa còn chưa có kiểm tra, những người khác đều do dự, muốn tìm một cái ký túc xá, nghỉ ngơi thật tốt một đêm, nhưng lại không dám, bởi bọn họ không có được thực lực tốt như Hoắc Xuyên.

Hiện tại họ đã biết ai là người mạnh nhất, mỗi người tự tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt của Vương Đại Toàn nửa giây cũng không muốn rời khỏi Hoắc Xuyên, người này cho hắn một cái bất ngờ rất lớn, khiến hắn càng thêm mê luyến bất kham.

Gã lùn cong người, che lại hạ bộ, suy yếu kêu to: "Ai u...a..."

"Nữ đồng chí, cô là sinh viên y khoa à?"

Lý Thanh Mang đang cúi đầu nghĩ về A Minh đã chết, lúc ấy, cản lại phía sau là Bạch Thoại Thiên và em họ của cô A Minh, khi bọn họ chạy tới cửa cầu thang, tất cả mọi người đều đang vui mừng cho rằng mình có thể trốn thoát thuận lợi, sau lưng cô bỗng vang lên tiếng thét thảm thiết của A Minh, cô quay đầu lại chỉ thấy Bạch Thoại Thiên kéo tay mình bắt đầu chạy như điên.

"Nữ đồng chí."

Cô mê mang nghĩ, thẳng đến khi bị người vỗ vỗ bả vai mới hồi phục lại tinh thần, Lý Thanh Mang vẻ mặt mơ hồ, ánh vào mi mắt cô là một gương mặt chữ điền.

"Xin hỏi, cô là sinh viên y khoa à?" Đồng chí cảnh sát hơi nhíu mày.

Lý Thanh Mang lắc đầu: "Không phải." Mắt thấy vết thương trên vai anh, cho rằng anh lại thấy đau, vội hỏi: "Rất đau sao?"

"Không sao, vừa rồi cảm ơn cô đã giúp tôi băng bó."

"Kỳ thực, tôi muốn cô giúp tôi đi xem vị đồng chí bên kia." Lý Thanh Mang nhìn theo phương hướng anh chỉ, là gã lùn trong góc.

Bạch Thoại Thiên tiếp lời, "Không cứu được, không có thuốc, trong chúng ta cũng không có bác sĩ."

Đồng chí cảnh sát thở dài, vẻ mặt u sầu nhìn về phía Vĩ Ca và Lý Hạnh Nhi ở đối diện, mấy lần muốn nói chuyện, cuối cùng lại nhịn xuống.

Đây là chuyện riêng của hai vợ chồng họ, người ngoài như anh không nên xen vào, sau đó anh đưa mắt nhìn Hoắc Xuyên bên kia, chỉ thấy ngón tay hắn đang nhẹ nhàng vân vê vành tai Liễu Trà, lúc này Liễu Trà đang nằm trong lòng hắn ngủ say sưa.

Hai người này là một đôi sao? Chỉ là hai người đàn ông ở bên nhau anh cũng gặp qua rất nhiều, dù sao anh cũng là cảnh sát, những chuyện chưa từng nghe chưa từng thấy cũng gặp qua không ít.

Nghĩ nghĩ một lát, anh đi tới trước mặt Hoắc Xuyên nói: "Cảm ơn cậu, đồng chí."

Hoắc Xuyên vẫy vẫy tay, tuỳ tiện ném cho anh một lọ thuốc giảm đau.

Đồng chí cảnh sát vốn cho rằng hắn là loại người lạnh nhạt bất cận nhân tình, thấy hành động thiện ý của hắn, trong lòng có chút ấm áp, nhịn không được hỏi: "Đồng chí thoạt nhìn không giống người thường, có thể hỏi một chút đồng chí làm gì trước tận thế được không? Người thường sẽ không biết dùng súng và khả năng thể thuật lợi hại như vậy."

Hoắc Xuyên liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: "Như anh nghĩ."

Nghe vậy, đồng chí cảnh sát sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt hưng phấn, muốn giơ cánh tay phải bị trúng đạn lên hành lễ.

"Không cần, tôi không muốn người khác biết thân phận của mình." Mày kiếm cau lại, có chút bất mãn.

Có thể thấy đều là binh sĩ bảo vệ đất nước, mặt chữ điền rất phấn khích, từ tận thế đến nay, đây là lần đầu tiên anh gặp được: "Được, được, được!" Liên tiếp trả lời ba lần được, lại vội vã giới thiệu tên mình, "Tôi tên Trương Kiến Quốc, làm việc tại đồn cảnh sát này."

"Hoắc Xuyên."

"Haiz...Cũng tại tôi. Nếu tôi không dạy họ cách dùng súng, thì những chuyện này đã không xảy ra." Trương Kiến Quốc rất ảo não.

"Không sao." Hoắc Xuyên có chút không kiên nhẫn, hắn không muốn nghe anh lải nhải, "Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ra ngoài."

Trương Kiến Quốc hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy Hoắc Xuyên nhắm mắt, bộ dạng chuẩn bị đi ngủ, cũng liền tìm một vị trí gần hắn nằm xuống.

Gã gầy gò lén dùng khuỷu tay chọc Vương Đại Toàn, "Toàn ca, chúng ta đi giành lại súng đi."

Vương Đại Toàn nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, lại liếc qua Hoắc Xuyên đang ôm Liễu Trà nhắm mắt lại ngủ, hắn biết, Hoắc Xuyên sớm đã tháo đạn trong súng lục ra rồi, hơn nữa hắn không cho rằng đồ vật rơi vào tay Hoắc Xuyên rồi còn có thể lấy lại được.

Gã gầy gãi gãi đầu, gã có tà tâm nhưng không có gan trộm, Vương Đại Toàn không đi, vậy gã càng không dám mạo hiểm.

Trong con hẻm nhỏ thỉnh thoảng vang lên tiếng tang thi gầm rú, đôi khi còn có tiếng ô tô phóng nhanh như bay, thậm chí còn có tiếng súng nổ, Hoắc Xuyên mở mắt, xem ra huyện này còn có không ít người sống sót.

Hắn nhìn Liễu Trà trong lòng, tay dài mảnh khảnh từ dưới vạt áo luồn vào, bọc ngực vốn được cuốn chặt, dưới động tác uyển chuyển của hắn, biến thành một mảnh vải bố trắng.

Hoắc Xuyên như ý nguyện sờ sờ cái bánh bao nhỏ mềm mại ngọt nước này, núʍ ѵú phấn nộn dưới sự vuốt ve của hắn dần dần đứng thẳng, Hoắc Xuyên bỗng cảm thấy hơi ngứa răng, muốn ngậm thứ gì đó vào miệng.

Dâʍ ɭσạи một phen, sau khi hài lòng mới bắt đầu giúp người ta sửa soạn lại, Hoắc Xuyên nhìn tay mình một lúc, đưa lên mũi như tên biếи ŧɦái, ngửi mùi sữa còn lưu lại trên đó.

Liễu Trà ngủ say không hề hay biết gì.

Rạng sáng, Liễu Trà mở bừng tỉnh, dụi dụi mắt.

Sau đó mới cẩn thận quan sát khuôn mặt đang ngủ của Hoắc Xuyên, phải nói là Hoắc Xuyên thật sự rất đẹp trai, tuy rằng da hơi ngăm, nhưng ngược lại lại tăng thêm sự nam tính, môi rất hồng.

Liễu Trà nhẹ nhàng trèo từ trên người Hoắc Xuyên xuống, nhìn một vòng trạng thái của mọi người, khi nhìn đến Lý Hạnh Nhi như bị bỏng, vội vã đánh mắt sang hướng khác.

Mới sáng sớm đã có chút kí©h thí©ɧ, Lý Hạnh Nhi vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, nửa trên mặc áσ ɭóŧ, lúc này hơi lạnh cuộn tròn tựa vào vai Vĩ Ca.

Liễu Trà đi đến phía sau Hoắc Xuyên, dò nửa người ra, một mùi tanh nồng bốc lên, xem ra không khí trong lành buổi sáng vẫn là đừng nên nghĩ tới.

Thời điểm Liễu Trà tỉnh, Hoắc Xuyên cũng đã tỉnh, hắn quay đầu lại nhìn Liễu Trà, ánh mắt rơi xuống gò mông cong vểnh mượt mà kia, xúc cảm nơi này tối hôm qua không tồi, mềm như bông, làm người ta muốn nhéo một phen, chỉ là so với vυ" vẫn kém một chút.

Thưởng thức cảnh đẹp đủ rồi, Liễu Trà xoay người, nhìn thấy Hoắc Xuyên liền sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười thật tươi. "Hoắc đại ca!"