Chương 8

Cậu được sinh ra trong thế gia, cha là tiến sĩ đã làm quan hơn mười năm, mẫu thân là tiểu thư khuê các nổi danh, cậu là kết quả của cha và Nhị Nương.

Ngày cậu ra đời, Nhị Nương nói cậu là quỷ đen đủi, cha không thích cậu, mẫu thân thương nhất lại là Tam đệ, ma ma nói cho cậu rằng, không thể cởi hay thay quần áo trước mặt người khác, bằng không sẽ bị coi là yêu quái, trong gia tộc mama là người thương yêu cậu nhất.

Thân thể cậu có khiếm khuyết là điều chỉ có mình ma ma biết, từ nhỏ đến lớn đều là một tay ma ma chăm sóc cậu, cậu rõ ràng đã đáp ứng với ma ma sẽ sống chết giữ kín bí mật này, lẽ nào bây giờ lại phải bại lộ trước mặt mọi người sao? Nghĩ đến đây, Liễu Trà nâng khuôn mặt trắng nõn lên, nước mắt tuôn như suối, nức nở không ngừng, từng giọt từng giọt to như hạt đậu nhỏ xuống ngực, làm ướt một mảnh nhỏ bọc ngực.

Không biết từ nay về sau Hoắc đại ca có tránh xa cậu không, mọi người liệu có ném cậu vào giữa đàn tang thi, khiến cậu trở thành một trong những xác chết chân tay mục nát chờ phân huỷ trong số đó hay không.

Hoắc Xuyên nhìn cậu khóc thương tâm như vậy, thật sự nhịn không được cười ra tiếng, Liễu Trà trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, dưới tình huống như vậy mà hắn còn có thể cười sao? Hoắc Xuyên đưa tay, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của cậu.

Thân hình Liễu Trà nhỏ xinh gầy yếu, mà Hoắc Xuyên lại cao lớn khí phách, hắn ngồi quỳ trên đùi Liễu Trà, đem người che chắn kín mít, ngoại trừ đôi chân kia, đương nhiên hắn cũng không phải thật sự ngồi lên.

Hắn ghé sát bên tai cậu, thì thầm: "Em chắc cũng không muốn trúng đạn như đồng chí cảnh sát kia phải không?"

Liễu Trà nghĩ một chút, sau đó nghẹn ngào đáp: "Em không muốn..."

"Tôi cũng không muốn, cho nên chúng ta đành phải ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của hắn thôi." Hoắc Xuyên đưa tay sờ lên eo Liễu Trà, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nhưng mà... cái hắn muốn chúng ta làm chính là loại chuyện đó nha." Liễu Trà hai má đỏ ửng, giọng nhỏ như muỗi kêu đáp.

Hoắc Xuyên ngậm lấy vành tai Liễu Trà, hàm hồ nói: "Chỉ cần đối tượng là em, tôi không ý kiến."

Liễu Trà còn muốn nói thêm gì, Hoắc Xuyên lại thẳng lưng lạnh lùng, ánh mắt mang theo sự xa lạ cùng lạnh lùng vạn phần nói: "Hay là, em muốn đổi người khác?"

Đây là vấn đề đổi người hay không sao? Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của người đàn ông, Liễu Trà bỗng thấy Hoắc Xuyên cách mình rất xa, trong lòng căng thẳng vội vàng ôm lấy hắn, chôn ở trước ngực hắn, "Không phải, em chỉ cần Hoắc đại ca thôi, chỉ cần Hoắc đại ca không ghét bỏ em là được rồi."

Hoắc Xuyên vuốt ve mái tóc mềm mại của Liễu Trà, mắt mang ý cười thấp giọng trả lời: "Được."

Tình hình chiến đấu của gã lùn và Lý Hạnh Nhi ngày càng gay cấn, Vĩ Ca nghiến chặt răng, hai mắt đỏ ngầu che kín tơ máu nhìn người phụ nữ sắc mặt ửng hồng phía trên.

Gã lùn kéo qυầи ɭóŧ mỏng bằng ren đen của Lý Hạnh Nhi lên, để lộ cặp mông trắng nõn và một phần môi l*и, lỗ l*и sẫm màu bị liếʍ cho ướt nhoẹt, gã tuốt ©ôи ŧɧịt̠ một phen, qυყ đầυ nhét một cái, lưng eo thúc một phát, nguyên ©ôи ŧɧịt̠ không chút trở ngại, thuận lợi cắm vào lỗ bướm đã sớm ướt dầm dề, một cỗ kɧoáı ©ảʍ được bao bọc bởi nơi ấm áp xông thẳng lêи đỉиɦ đầu gã.

"A~~"

Lý Hạnh Nhi bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn cắm vào, dâʍ đãиɠ kêu lên một tiếng.

Gã lùn quỳ gối trên bàn, thân thể thấp bé không ngừng thọc vào rút ra, trong miệng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, hai tay ôm lấy đôi chân trắng nõn của Lý Hạnh Nhi, thỉnh thoảng liếʍ mυ"ŧ, từ sịp tam giác áp sát vào có thể thấy được hai cánh mông căng chặt của gã.

Trong tầm mắt của Vĩ Ca có thể thấy rõ được ©ôи ŧɧịt̠ tím đen kia đang ra vào không ngừng trong lỗ da^ʍ của vợ hắn, theo tốc độ thọc vào rút ra, rất nhanh chỗ kết hợp đã đọng lại một vòng bọt trắng ướŧ áŧ.

Hắn nhìn gã lùn sướиɠ đến mức muốn nhét cả hai quả trứng dái vào trong, mà vợ hắn còn bí mật nâng hông phối hợp, sướиɠ không biết trời nam đất bắc.

Một ngày nào đó hắn sẽ gϊếŧ chết hai người kia! Vĩ Ca nghiến răng.

Hoắc Xuyên rất muốn làm người dưới thân nhưng địa điểm lại không thích hợp, cho nên dù có thế nào hắn cũng phải thu được chút phúc lợi.

Ngón tay thon dài linh hoạt chui vào trong quần đồng phục của Liễu Trà, tuy rằng quần đồng phục rất lớn, nhưng người đàn ông lại muốn hung hăng kéo ra cho cậu xem, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thấy được phần thịt mềm ở đùi trong đang được hắn vuốt ve, lại thuận tiện sờ lên qυầи ɭóŧ, vói tay đi vào, Liễu Trà tái mặt trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm biểu tình của Hoắc Xuyên, sợ hắn lộ ra một tia chán ghét.

Rất nhanh, cậu bắt gặp trong mắt Hoắc Xuyên loé lên một tia kinh ngạc, nhưng rất mau lại khôi phục nụ cười trầm ngâm.

Liễu Trà thở phào, sau đó sắc mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt nhắm hờ, đuôi mắt ửng hồng, môi hồng khẽ nhếch, lăn tăn gợn nước như liếc mắt đưa tình, làm cho cõi lòng Hoắc Xuyên bỗng nổi sóng.

Hắn đã biết bí mật của người dưới thân, hoá ra dưới cái đồ vật mềm mại kia còn có thêm một cái lỗ nhỏ, nóng ướt lại mềm mại, hắn tinh tế mâm mê viên đậu nhỏ kia, ngón giữa từng chút từng chút chen vào, nhìn thấy sắc mặt Liễu Trà chuyển từ hồng sang trắng bệch, hắn kiên nhẫn dừng lại, chậm rãi khơi dậy hứng thú của cậu.

Chờ đến khi chân mày cậu giãn ra, sau đó mới khẽ chọc vào rút ra, động tác mềm nhẹ, Liễu Trà không biết rằng nơi này còn có thể sướиɠ đến như vậy, cậu biết đàn ông giữa đàn ông sẽ làm chuyện gì, cậu cứ nghĩ người này sẽ chọc ghẹo địa phương khác của mình.

Năm phút sau, Liễu Trà khẽ run, thân thể căng chặt, nhất thời mất đi sức lực, hai mắt vô thần nhìn Hoắc Xuyên.

Hoắc Xuyên mím môi, trong mắt lộ ra ý cười, thời gian có chút ngắn, sau này phải dạy dỗ thật tốt mới được.

Vương Đại Toàn chỉ là nhìn nghiêng từ phía sau của Hoắc Xuyên cũng đã suy nghĩ tung bay, trong đầu tưởng tượng ra cảnh chính mình nằm dưới thân Hoắc Xuyên, ánh mắt rực lửa quét qua tám khối cơ bụng của Hoắc Xuyên, tuy rằng không nhìn thấy rõ ràng lắm nhưng cũng đã bị mỗi một động tác gợi cảm của Hoắc Xuyên làm cho ngứa ngáy không thôi, dưới thân sưng to, miệng đắng lưỡi khô.

Hoắc Xuyên dịu dàng vỗ nhẹ lưng Liễu Trà, ôm cậu chôn vào sâu trong l*иg ngực cường tráng của mình, chờ đến khi người dần tỉnh lại mới cầm lấy cái chăn bên cạnh, khoác lên người Liễu Trà. Liễu Trà khó hiểu, đuôi mắt ửng hồng, chớp chớp đôi mắt long lanh như hai hồ nước xuân.

"Chờ ở đây, đừng lộn xộn." Vuốt nhẹ gò má trắng sứ của Liễu Trà, ngón tay cọ cọ qua đôi môi hồng nhuận, Liễu Trà liếʍ liếʍ môi, ngón tay thô ráp kia lại lần nữa cọ qua.

Liễu Trà: "...?"

Gã gầy gò khôn khéo liếc mắt thấy Hoắc Xuyên xoay người, đột nhiên có dự cảm không lành, chỉ thấy đôi bốt chiến đấu màu đen của người đàn ông đạp lên trên mặt đất, tay đút túi quần, mắt phượng hẹp dài không chút độ ấm, lười nhác liếc gã một cái, tuấn mỹ vô song.

Hắn nhìn thoáng qua Vương Đại Toàn, chỉ thấy hai mắt gã sáng lên, nhìn qua hơi đần, gã nhìn thoáng qua gã lùn đang sung sướиɠ hưởng thụ, tròng mắt chuyển động, nhìn tang thi chồng chất bên ngoài cửa sổ, có chút thất vọng.

Còn chưa đợi gã nghĩ ra biện pháp, Vương Đại Toàn đã bị đá ngã dúi vào tường, Hoắc Xuyên một quyền đấm thẳng vào sống mũi gã lùn, máu tươi văng tung toé, mũi vẹo sang một bên, còn chưa kịp phản ứng, súng trên tay đã bị đoạt mất.

Cổ áo đã bị Hoắc Xuyên xách lên, trực tiếp hướng về phía Vương Đại Toàn ném, hai tên nằm gục trên mặt đất, Hoắc Xuyên giẫm mạnh lên tay Vương Đại Toàn, súng lục tự động rơi xuống, động tác sạch sẽ lưu loát, nước chảy mây trôi.

Tất cả mọi người đều bị hành động của Hoắc Xuyên doạ cho sững sờ, không hẹn mà cùng nghĩ người này lẽ nào vẫn luôn che dấu thực lực sao, hoá ra lại lợi hại như vậy, vậy tại sao không sớm thu phục lũ người này?

Vĩ Ca thừa cơ tiến lên, tóm lấy gã lùn đang xuất tinh, ©ôи ŧɧịt̠ lớn rời khỏi lỗ da^ʍ liền bắn thẳng lên trước vυ" Lý Hạnh Nhi, Vĩ Ca trong cơn giận dữ nện một quyền lên ©ôи ŧɧịt̠ đang mềm nhũn kia, tiếng kêu như gϊếŧ heo tru tréo vang tận trời xanh.

"A a a a a a—"

Lý Hạnh Nhi vẫn còn chưa hoàn hồn, hoảng sợ trừng to mắt nhìn ©ôи ŧɧịt̠ mới vừa rồi điên cuồng trong cơ thể mình của gã lùn, lúc này đã trở thành một vũng bùn nhão nhoét treo bên trên, hòn dái bị kéo xuống, xé toạc, ném ra trước mặt cô.

Máu tươi nóng hổi bắn tung toé lên mặt và ngực cô, lúc này cô mới bắt đầu phản ứng, thét lên chói tai: "A a a a a a!!"

Thây ma vốn chất chồng ở cửa lúc này càng đập cửa gào lớn, bên ngoài bị âm thanh và máu tươi hấp dẫn, một cỗ mùi hôi thối nồng nặc từ khe cửa len sâu vào.

Chốt nối ở cửa bị va chạm sắp bung ra, đồ vật để chặn cửa bị đυ.ng vào phát ra tiếng kẽo kẹt.

Gã lùn che lại hạ thể, mồ hôi như hạt đậu nhễ nhại nhỏ từ trên trán xuống, sắc mặt trướng thành màu gan heo, đầu lưỡi bị hắn trong lúc đau cắn đứt 1 nửa, lúc này một miệng đầy máu, trên bàn dài còn đọng một vũng máu tươi, tí tách rơi trên mặt đất, tạo thành từng dòng suối nhỏ, thấm vào khe nứt giữa các viên gạch.

Đám người trong góc bị một màn này doạ cho sợ tái mặt, kinh ngạc nhìn Vĩ Ca, đặc biệt là Lý Thanh Mang, cô không thể ngờ rằng một người luôn nghiêm túc và ổn trọng như Vĩ Ca lại có thể ra tay tàn độc như vậy.

Hoắc Xuyên cau mày liếc nhìn cánh cửa sắp bị bật tung ra, nhặt quần áo rơi trên mặt đất ung dung mặc vào, sau đó cầm quần áo của Liễu Trà lên, vừa đứng dậy liền nhìn thấy Vĩ Ca đã gϊếŧ đỏ cả mắt, ác độc nhìn chằm chằm hắn.

Hoắc Xuyên liếc cái chân đang ngo nghoe rục rịch muốn tiến lên của hắn, khẽ nhướn mày nở nụ cười giễu cợt, hành động này đã hoàn toàn chọc giận hắn, nhưng nhìn đến súng trong tay Hoắc Xuyên, liền chần chừ không dám xông lên.

Liễu Trà khϊếp sợ nhìn chung quanh, chỉ là khi cậu quay đầu nhìn lên bàn dài bên kia, chỉ có thể thấy gã lùn đang thét chói tai che lại hạ thể, cùng nửa phần lưỡi bị cắn đứt, cùng với bộ ngực trắng nõn dính vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu li ti của người phụ nữ.

Người đàn ông thong thả bước đến trước mặt cậu, động tác ôn nhu giúp cậu mặc quần áo, kéo khoá.

Cậu giống như một con rối gỗ đang bị giật dây, mặc hắn đùa nghịch, cậu bỗng thất Vĩ Ca giơ ghế lên đi về hướng bọn họ, tay nhỏ vội túm lấy ống tay áo của hắn kinh hô "Cẩn thận!!"