Chương 11

Hoắc Xuyên nghiêng đầu sang một bên, cười nói: "Muốn đi theo cũng được, nhưng thân thể của em thuộc về quyền sở hữu của tôi."

Liễu Trà ngây ngẩn cả người, đây là có ý gì? Là muốn cậu bán thân sao? Sau khi ý thức được, Liễu Trà nghi hoặc liếc mắt một cái nhìn người đàn ông, chần chờ vài giây mới nói: "Là làm người hầu bên người anh sao?"

Nghe Liễu Trà trả lời, Hoắc Xuyên nghiêng đầu tự hỏi vài giây: "Muốn nói như vậy, cũng không sai biệt lắm."

Nghĩ một chút, Liễu Trà lại thăm dò hỏi: "Vậy có cầm ký tên, ấn dấu vân tay không?" Để có thể đi cùng người đàn ông, Liễu Trà cảm thấy đây không phải vấn đề gì lớn, dù sao bên kia còn có bọn người xấu, đi theo Hoắc Xuyên sẽ an toàn hơn.

Hoắc Xuyên kỳ quái nhìn Liễu Trà, xác định cậu không có nửa điểm đùa giỡn, thuận miệng nói: "Không cần."

Liễu Trà đạt được như ước nguyện lên xe Hoắc Xuyên lập tức vui vẻ vô cùng, nụ cười rạng rỡ như rặng mây đỏ hồng, hàng mi dày cong vυ"t rực rỡ động lòng người còn đọng lại vào giọt nước mắt trong suốt lóng lánh tựa pha lê.

Trong nhận thức của cậu, người hầu không phải chỉ là ở bên cạnh chăm sóc cuộc sống hằng ngày và ăn uống của chủ nhân thôi sao, chỉ cần hắn không bỏ rơi cậu, tất cả những việc này cậu đều có thể làm được, hơn nữa Hoắc Xuyên còn là người thứ hai trong cuộc đời cậu không chán ghét cơ thể này.

Hoắc Xuyên liếc cậu một cái, hình như cậu còn chưa hiểu nhiệm vụ chính thức của mình là gì, nhưng cũng không vội.

Gã gầy nhìn đuôi xe Hoắc Xuyên, hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

"Đuổi theo hắn!" Vĩ Ca tàn nhẫn liếc mọi người một cái, xoay người kéo cái thi thể kia ra.

Có người động, những người khác cũng tự nhiên đi theo, không ai phản đối ý kiến của hắn, trên người Hoắc Xuyên mang theo rất nhiều vũ khí, trước khi hắn ra ngoài đều đã lục soát một vòng trên dưới đồn cảnh sát, đi theo hắn đương nhiên là một lựa chọn tốt,bọn họ còn vừa mới thấy trên xe chất rất nhiều vật tư trong cốp.

Liễu Trà cười toe toét, tâm trạng rất tốt, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Hoắc Xuyên, bị người đàn ông phát hiện còn vui vẻ dâng bình nước hỏi hắn có khát không, có muốn uống nước không, cần nghỉ ngơi một chút không...

Hoắc Xuyên: "... Không cần, em nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tối còn có việc."

Vừa nói, hắn vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý với Liễu Trà.

Nụ cười của Liễu Trà cứng đờ, mơ hồ cảm thấy tối nay có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe lời "Dạ..."

Chiếc xe jeep chạy với tốc độ rất cao trên đường, cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lùi lại, ánh nắng cháy rát như muốn thiêu đốt mặt đất, mùi hôi thối trong không khí càng thêm nồng nặc, Hoắc Xuyên đánh mắt nhìn chiếc SUV theo sau mình, tiếp tục lên đường.

Dựa theo tốc độ này thì còn hai tháng nữa mới tới đích đến, tiền trao cháo múc là lẽ đương nhiên.

Hoắc Xuyên và Liễu Trà ở trong xe ăn chút bánh quy và bánh mì, sau đó lại tuỳ ý tán gẫu một hồi mới tiếp tục lên đường, phần lớn thời gian đều là Liễu Trà tìm chủ đề nói.

Vĩ Ca không dám tới quá gần, chỉ có thể đi theo phía sau, trong xe trầm mặc áp lực, không ai nói chuyện, không ngủ thì sẽ là ngồi mê mang phát ngốc.

Vương Đại Toàn muốn hợp tác cùng Vĩ Ca, người này thủ đoạn tàn nhẫn lại độc ác, hắn có thể sống sờ sờ dứt đứt tinh hoàn của gã lùn vậy thể lực chắc chắn rất mạnh, nếu có thể hợp tác rất có thể là một lựa chọn không tồi, nhớ đến cảnh hai hòn dái của gã lùn bị hắn dứt xuống, Vương Đại Toàn cảm thấy bản thân cũng có chút đau đau.

Nhưng hiện tại không phải nơi thích hợp để nói chuyện, nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn kính chiếu hậu, Trương Kiến Quốc đang nhìn hắn chằm chằm.

Hoắc Xuyên nhìn chiếc SUV đang gắt gao đi theo hắn, nhíu mày, đương nhiên không thể để bọn họ qua đêm với mình, bằng không đêm nay nhất định vẫn phải ở lại trong xe.

"Cột chặt dây an toàn."

"Dạ." Liễu Trà nghe thấy giọng nói mang chút nghiêm túc của người đàn ông, liền thay đổi tư thế ung dung, ngồi nghiêm chỉnh lại.

Hoắc Xuyên đạp ga, phóng hết tốc lực chạy trên đường như bay, Liễu Trà nháy mắt bị doạ cho tái mặt, hai mắt trừng lớn.

Đôi môi run rẩy nói: "Hoắc, Hoắc đại ca, có thể đi chậm một chút không?"

Ai ngờ, người ta ngay cả nửa ánh mắt cũng không thèm vứt cho mình, nhàn ngạt đá một câu: "Sợ thì nhắm mắt lại."

Liễu Trà thật sự liền không dám mở mắt.

Vĩ Ca ở phía sau thấy người phía trước đột nhiên tăng tốc, hắn cũng đạp ga, một chốc sau, xe phía trước bỗng vòng lại, cua vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, lúc sau Vĩ Ca cũng đuổi theo chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Vừa đúng lúc này xe liền hết xăng, Vĩ Ca hùng hùng hổ hổ xuống xe, tức giận đá mạnh vào cửa xe, sau khi trút giận xong liền oán hận nhìn chằm chằm phương hướng xe Hoắc Xuyên.

Lúc này, từ trong đám cây phụ cận bỗng lao ra mấy nhóm người, trên tay bọn họ đều có vũ khí, quần áo cũ nát, thậm chí có mấy người còn trần như nhộng.

Cầm đầu là một người mặc quần đùi, để trần thân trên, cầm súng hét lớn: "Cấm nhúc nhích! Súng không có mắt!" Người đàn ông đứng bên cạnh hắn chỉ Lý Hạnh Nhi nói: "Đại ca, anh xem người phụ nữ đó!"

"Mang đi!" Một mệnh lệnh truyền đến.

Gã gầy và Vương Đại Toàn bị áp giải như tù nhân.

Mà Lý Hạnh Nhi lại được bọn họ coi như công chúa nâng trong tay.

Hoắc Xuyên mang theo Liễu Trà đến trạm xăng, nhẹ nhàng giải quyết đám tang thi bên trong, lại ở đó tìm kiếm đồ ăn một phen, kế đến mới mang theo Liễu Trà vào.

Đêm đó cả hai hiếm khi được nằm trên giường.

Nằm trên chiếc chăn bông mềm mại, Liễu Trà vẫn chưa hoàn hồn, đêm nay Hoắc Xuyên quá săn sóc, còn giúp cậu đun nước ấm tắm, quả thực quá thoải mái, cậu còn mỹ mỹ mãn mãn tắm rửa một phen, trong hai tháng gần đây chỉ toàn tắm nước lạnh.

Quá sáu giờ chiều, trời tối sầm lại, thời đại không có điện phảng phất như đưa cậu về lại thời cổ, thời điểm ngủ sớm dậy sớm.

Hoắc Xuyên tắm rửa xong quần áo cũng không thèm mặc trực tiếp chui vào trong ổ chăn, trời đen thui Liễu Trà tất nhiên không nhìn thấy, bằng không nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ vạn phần.

Vừa lên giường, hắn liền cởϊ qυầи áo Liễu Trà như lẽ đương nhiên.

"Có chuyện gì vậy? Hoắc đại ca?" Liễu Trà ngây thơ mờ mịt nhìn bóng dáng phía trên.

Hoắc Xuyên thấp giọng, khàn khàn nói: "Mang em đi hưởng thụ *thiên luân chi nhạc." Động tác mang theo vài phần sốt ruột.

*thiên luân chi nhạc: tình yêu và niềm vui gia đình/ hạnh phúc gia đình.

Áo thun đồng phục to rộng của Liễu Trà bị lột ra một cách thô lỗ, hai chiếc bánh bao nhỏ trắng nõn mềm mại đặc biệt dễ thấy trong bóng tối, Liễu Trà khi đi ngủ buổi tối sẽ bỏ bọc ngực ra, nếu không bị buộc chặt trong một thời gian dài sẽ khiến cậu thấy không thoải mái.

Hoắc Xuyên cười nhẹ một tiếng, dùng bàn tay to lớn thô ráp bóp nắn đôi vυ" mềm nhũn kia, Liễu Trà khϊếp sợ muốn che lại, nhưng động tác lại khônh nhanh bằng Hoắc Xuyên.

"Hoắc đại ca, anh muốn làm gì vậy?" Giọng nói Liễu Trà mang theo tiếng nức nở, run rẩy hỏi.

"Hiện tại em là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm cái đó." Hoắc Xuyên dáng vẻ lưu manh đáp.

Hoàn toàn không có tí dáng vẻ ngày thường nào.

"Em là nam, Hoắc đại ca." Liễu Trà vừa nói vừa cong người đứng dậy, muốn thoát khỏi Hoắc Xuyên.

"Nam? Vậy em nói thử xem thứ dưới này là gì? Hửm?"

Hoắc Xuyên lúc này như con sói đực động tình, thèm khát vạn phần hít hà mùi thơm cơ thể trên cổ Liễu Trà, tay dài mảnh khảnh bắt đầu vuốt ve thân dưới của Liễu Trà, lỗ nhỏ bí ẩn bỗng bị một ngón tay xâm nhập, lực đạo sắc tình lại ái muội mang theo ý cưỡng chế không thể khước từ.

"Không, đừng hỏi, đừng hỏi!" Hai tay Liễu Trà sờ sờ lên mặt Hoắc Xuyên, che miệng hắn, nức nở rơi lệ.

Một phen lăn lộn khiến cả hai đều đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Mặt trăng hình lưỡi liềm lặng lẽ ló ra khỏi rặng mây, soi rọi xuống mặt đất bằng thứ ánh sáng trắng dịu, thoạt nhìn cao cao không thể với tới.

Hoắc Xuyên bật cười, đôi tay mềm mại này dĩ nhiên chạy không thoát, bị Hoắc Xuyên liếʍ láp ướt dầm dề, dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng.