Trình Hào vừa quay đầu liền thấy Lâm Vũ Tầm, vừa mừng vừa sợ: "Vũ Tầm, cậu đã đến rồi?"
Lâm Vũ Tầm đột nhiên bị thức tỉnh, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Trình Hào: "Anh không về nhà, nên tôi tới đây."
"Trời cũng tối rồi, cậu không sợ gặp nguy hiểm à?" Trình Hào cau mày nhìn về phía Lâm Vũ Tầm, trời vừa tối, ở xã khu nghèo này đâu đâu cũng có người gây chuyện! Nhưng, tuy nói như vậy, Lâm Vũ Tầm lo lắng cho mình nên đặc biệt đi tìm, anh vẫn có chút cao hứng.
Ai không thích có người quan tâm mình chứ?
"Tôi đi đường lớn." Lâm Vũ Tầm nói, cười cười với Trình Hào.
Trình Hào chú ý tới sắc mặt Lâm Vũ Tầm có chút tái nhợt: "Sắc mặt của cậu khó coi, có phải là bị lạnh không?" Gần đây trời càng ngày càng lạnh, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm cũng lớn...
"Có chút lạnh." Lâm Vũ Tầm nói, cúi đầu có chút không biết nên nói cái gì.
May là lúc này, Arabella lên tiếng: "Ăn cơm!"
Trình Hào, Lâm Vũ Tầm, còn có lão George và Claude, đều bị Arabella gọi vào bàn ăn.
Arabella chuẩn bị bữa tối phong phú.
Trên bàn ăn có bánh mì xốp, có mứt hoa quả ướt, có súp nấm bơ đặc, còn có bò bít tết áp chảo, gà nướng phủ sốt cùng sa lát rau củ.
Arabella chia cho mỗi người một phần súp cùng bò bít tết và sa lát rau củ, còn bánh mì cùng gà nướng thì lại thả ở chính giữa, mọi người có thể tự mình lấy dùng.
Bà làm như thế, chủ yếu là bởi vì lượng ăn của lão George không lớn, đãy ăn bò bít tết, thì ăn không vô gà nướng, bánh mì hắn cũng ăn không nhiều.
Arabella trét mứt hoa quả ướt lên một ổ bánh mì, đưa cho Claude: "Claude, đã không sao rồi, đừng sợ."
Claude lại khóc.
Trình Hào ngầm thở dài.
Anh vẫn cảm thấy đàn ông nên chảy máu không đổ lệ, thực sự là không chịu nổi dáng vẻ khóc lóc của Claude.
Vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn như Danny càng đáng yêu.
Lâm Vũ Tầm nhìn về phía Trình Hào: "Tôi đã ăn rồi, bò bít tết này cho anh đó."
"Cậu ăn đi, " Trình Hào cười nói: "Tay nghề của Arabella siêu giỏi, cậu nhất định phải nếm thử." Anh biết Lâm Vũ Tầm đã ăn rồi, nhưng Lâm Vũ Tầm ăn rất khắc chế, chưa bao giờ ăn quá no, cho dù cậu ăn rồi mới từ trong nhà đi tới đây... Hiện tại ăn một miếng bò bít tết tuyệt đối không thành vấn đề.
Lâm Vũ Tầm cúi đầu, từ từ ăn sạch hết bò bít tết trước mặt mình.
Trình Hào ăn bò xong, liền ăn thật nhiều bánh mì cùng gà nướng.
Những đồ ăn này mùi vị đều rất tốt, anh rất thích.
Nhưng anh không thích sa lát rau củ cùng súp nấm đặc. Cái trước là vì đồ sống, còn cái sau... Vừa ngọt vừa mặn, ăn thật sự quái quái.
Tuy vậy Trình Hào không kén ăn, vẫn ăn sạch sẽ những thứ đấy, nhưng nếu để anh giống như Claude, dùng bánh mì cầm chén vét sạch súp đặc, vậy thì không có khả năng.
Chờ bọn họ ăn xong, đã mười giờ tối.
Cảm xúc của Claude đã ổn định, Arabella mời Lâm Vũ Tầm ở lại.
"Không được, Arabella, chúng tôi phải trở về." Trình Hào nói: "Danny còn ở nhà."
Danny nhỏ như vậy, làm sao có thể để một mình nó ở nhà được?
"Được rồi..." Arabella nói: "Tôi lấy hai cái khăn quàng cổ cho hai người."
Arabella lấy ra hai cái khăn quàng cổ đỏ thẫm cho Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm.
Hai cái khăn quàng cổ này đều là do bà đan, lúc bà xem truyền hình, nhàn rỗi không có chuyện gì thì thích đan khăn quàng cổ, bây giờ trong nhà có mấy chục cái khăn quàng cổ đủ loại màu sắc.
Về phần tại sao chỉ có khăn quàng cổ không có gì khác... Đan áo tương đối phức tạp, bà sẽ đan sai, nên dứt khoát không đan.
"Cám ơn bà, Arabella." Trình Hào nói cám ơn Arabella, lại mang theo Lâm Vũ Tầm cáo từ.
Gần đây nhiệt độ bên ngoài, vào buổi tối là gần không độ, siêu lạnh.
Nhưng Trình Hào không sợ lạnh: "Vũ Tầm, khăn quàng cổ của tôi cũng cho cậu nhé."
"Không cần." Lâm Vũ Tầm nói: "Khăn quàng cổ rất dài, tôi có một cái đã được rồi."
"Cũng phải, hai cái khăn quàng cổ sẽ bọc cậu thành một quả cầu." Trình Hào cười nói, lại hỏi: "Hình như cậu không mấy vui vẻ?"
Lâm Vũ Tầm sững sờ, cậu đã cực lực che giấu, không ngờ Trình Hào vẫn phát hiện ra cậu không quá cao hứng... Trình Hào thật sự rất quan tâm cậu.
Trong lòng chuyển động, Lâm Vũ Tầm nói: "Gần đây anh luôn quan tâm Claude..."
Trước đây cậu dựa vào bản năng ở chung cùng Trình Hào, một mặt muốn cực lực che giấu mặt bất kham của mình, chỉ phô bày mặt tốt, mặt khác, xuất phát từ nội tâm muốn để Trình Hào cao hứng, chắc chắn sẽ không phản bác ý kiến Trình Hào.
Mà ngày hôm nay phát hiện tâm tư của mình, cậu thoát ra khỏi loại trạng thái kia.
Thậm chí cậu lập tức muốn nghĩ cách làm sao để Trình Hào có hảo cảm đối với mình, thậm chí bắt đầu phân tích tính cách Trình Hào.
Cậu không thích tiếp xúc với người khác, nhưng kỳ thực cậu biết phải làm thế nào lấy lòng một người.
Lúc nói chuyện, Lâm Vũ Tầm có chút tủi thân, Trình Hào vội vàng nói: "Xin lỗi." Anh suy nghĩ một chút, phát hiện gần đây thời gian anh ở chung của anh cùng Lâm Vũ Tầm và Danny, đúng là không nhiều, Lâm Vũ Tầm lại có chút mẫn cảm...
Trình Hào giải thích: "Ở trong lòng tôi, cậu và Danny mới quan trọng nhất."
Lâm Vũ Tầm đột nhiên phát hiện, mình có chút đố kị với em trai của mình.
Lâm Vũ Tầm nhìn về phía Trình Hào, nở nụ cười với Trình Hào: "Ừ."
Trình Hào nhìn thấy cậu nở nụ cười, an tâm, anh dùng khăn quàng cổ quấn kín khắp mặt Lâm Vũ Tầm: "Chúng ta đi thôi! Tôi cõng cậu đi."
"Tôi có thể tự đi." Giọng Lâm Vũ Tầm xuyên qua khăn quàng cổ, hơi nhẹ.
"Tôi cõng cậu đi nhanh hơn, tôi còn có thể rèn luyện." Trình Hào nói, ngồi xổm xuống: "Nào!"
Lâm Vũ Tầm bò lên, Trình Hào cõng lấy cậu rồi chạy.
Bây giờ tố chất thân thể của Trình Hào cực kỳ tốt, tuy rằng cõng một người, nhưng vẫn là chạyrất nhanh.
Lâm Vũ Tầm có thể nhìn thấy kiến trúc rìa đường, đều lùi về sau.
Trời rất lạnh, trên người Trình Hào lại rất ấm áp... Lâm Vũ Tầm ôm chặt cổ Trình Hào, hi vọng con đường này vĩnh viễn không đi hết mới tốt.
Nhưng mà đây là chuyện không thể.
Lộ trình đi bộ ba bốn mươi phút, Trình Hào chạy không tới hai mươi phút đã xong, buông Lâm Vũ Tầm xuống, sau đó một bên cởϊ qυầи áo một bên lên lầu: "Cũng không biết Danny ngủ chưa..."
Danny còn chưa ngủ, còn đang chờ bọn họ, nhìn thấy bọn họ, nó như một viên pháo nhỏ vọt tới.
Trình Hào ôm lấy nó: "Danny, anh rất nhớ em!"
Sau khi ở chung với "Hùng hài tử" Claude, sẽ cảm thấy Danny đặc biệt ngoan.
Trình Hào hôn một cái lên mặt Danny: "Chúng ta đi ngủ sớm một chút đi."
Lâm Vũ Tầm lại có hơi đố kị Danny.
Sao cậu lại lớn như vậy? Trình Hào cũng không hôn cậu.
Nghĩ như thế, Lâm Vũ Tầm ôm lấy Danny, hôn hai cái vào chỗ Trình Hào hôn qua.
Cậu rất ít khi làm như thế, Danny vui mừng cực kỳ, ôm thật chặt cổ của cậu.
Hiện tại trời lạnh, Lâm Vũ Tầm cùng Danny sẽ không tắm mỗi ngày, nhưng Trình Hào vẫn phải tắm mỗi ngày, lúc anh vận động sẽ ra mồ hôi, không rửa ráy trên người luôn cảm thấy kỳ kỳ.
Ngày hôm sau, Trình Hào đến chỗ lão George huấn luyện như cũ.
Nhưng anh đề nghị cùng lão George, để lão George không phải bỏ tiền thuê Will nữa... Để Claude bồi luyện cho anh.
Trước đó Trình Hào vẫn cảm thấy, bồi dưỡng Claude có thể từ từ, nhưng... Nếu thật sự phải từ từ, đối với lão George mà nói, trong một quãng thời gian rất dài Claude không hề có tác dụng, dựa vào cái gì lão George vẫn phải nuôi cậu ta?
Hơn nữa, nếu Claude không có chuyện làm, chưa biết chừng lại đi gây sự.
Trình Hào liền dứt khoát kéo Claude huấn luyện chung mỗi ngày.
Về phần Lâm Vũ Tầm... Cậu và Thi Văn Tranh thư từ qua lại nhiều hơn.
Cậu nhận được bộ "Tam Quốc Diễn Nghĩa" mà Thi Văn Tranh cho cậu, đây là bản sách tiếng Trung đầu tiên của cậu, cậu cực kỳ quý trọng, đọcrất nghiêm túc, cũng dùng quyển sách này để học tiếng Trung.
Ban đầu, có rất nhiều chữ cậu không nhận ra, nhờ Trình Hào đọc, cậu mới có thể xem, sau đó cậu biết nhiều chữ hơn, có thể tự xem, sau đó trong quá trình đọc, nếu gặp phải chữ không quen biết, chỉ cần chép câu có từ đó lại, sau đó chờ buổi tối, để Trình Hào đọc cho cậu nghe.
Chỉ là... Trình Hào cũng không biết rất nhiều chữ.
Chữ thường dùng Trình Hào đều biết đọc, còn bảo đảm đọc rất tiêu chuẩn, nhưng trong một quyển sách như "Tam Quốc Diễn Nghĩa", rất nhiều chữ không thường dùng!
Lúc đầu Trình Hào đọc cho Lâm Vũ Tầm, đã có rất nhiều chữ không nắm chắc được âm đọc, sau đó chữ như vậy càng nhiều...
Không hiểu chính là không hiểu, Trình Hào chưa bao giờ đọc bậy, thậm chí có chữ mình không xác định được, anh cũng sẽ không đọc bậy, mà bảo Lâm Vũ Tầm chép tất cả ra, sau đó lúc viết thư cho Thi Văn Tranh, hỏi Thi Văn Tranh.
Cũng là vào lúc này, Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm mới phát hiện, học thức của Thi Văn Tranh uyên bác như vậy.
Anh ta học khoa học tự nhiên, vậy mà những chữ hiếm thấy trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", đặc biệt là một ít chữ dùng làm địa danh, anh ta đều biết! Thật sự là quá lợi hại!
Trình Hào rất kính nể Thi Văn Tranh, cảm thấy du học sinh lúc này rất lợi hại, cũng sùng bái Thi Văn Tranh, lại không biết mấy ngày nay, Thi Văn Tranh cũng bị bọn họ làm khó.
Đáng ăn mừng chính là, anh ta có bạn học, chỗ của bạn học anhnh ta, đều có điện thoại.
Thi Văn Tranh có vài chữ, phải gọi điện thoại hỏi bạn học, mới nhận ra.
Đồng thời, đối với Lâm Vũ Tầm, Thi Văn Tranh cũng càng ngày càng coi trọng.
Anh ta phát hiện, Lâm Vũ Tầm là một thiên tài.
Một đứa nhỏ sinh ra ở xã khu nghèo nước Mỹ, không được tiếp nhận giáo dục tốt, vậy mà tốc độ học của cậu ta cực kỳ nhanh, còn không bị lệch!
Thi Văn Tranh muốn lừa gạt cậu ta về nước, để cho cậu ta về nước làm nghiên cứu.
Đáng tiếc đó cũng không phải một chuyện dễ dàng... Cuối cùng, điều Thi Văn Tranh có thể làm, cũng là chỉ là để cho Lâm Vũ Tầm đọc nhiều sách hơn, đồng thời nghĩ biện pháp giúp Lâm Vũ Tầm xin vào đại học.
Chỉ là như vậy, Lâm Vũ Tầm vẫn ở xã khu nghèo, sẽ không tiện.
Thi Văn Tranh viết một phong thư cực kỳ thành khẩn, ý bảo Lâm Vũ Tầm đến thành phố của anh ta.
Trong trường học của anh ta có một cái thư viện siêu to, đối với Lâm Vũ Tầm mà nói, không thể nghi ngờ là một bảo tàng khổng lồ.