Chương 50: Chuẩn bị rời đi

Nếu như là trước đây, Thi Văn Tranh đề nghị, Lâm Vũ Tầm sẽ từ chối không chút nghĩ ngợi, cậu không muốn rời khỏi Trình Hào.

Nhưng bây giờ, ý thức được tình cảm của mình đối với Trình Hào, cậu không thể dựa vào bản năng mà hành sự được.

Cậu tỉ mỉ suy nghị về quan hệ của mình và Trình Hào.

Muốn cậu không yêu Trình Hào, là không thể, trên thực tế, sau khi phát hiện tâm tư của mình, cậu càng yêu Trình Hào.

Trình Hào giống như là một tia sáng, chiếu sáng cuộc đời của cậu, mà cậu nguyện ý làm một con thiêu thân theo đuổi.

Mấy ngày nay, mỗi phút đồng hồ ở cùng Trình Hào, cậu đều cảm thấy vui vẻ.

Nhưng cậu không muốn tổn thương Trình Hào, cũng không muốn mê hoặc Trình Hào.

Ở trên thế giới này, đàn ông và đàn ông ở bên nhau, là không đúng.

Cậu có thể thích Trình Hào, nhưng tuyệt đối không thể lôi Trình Hào xuống nước.

Nhưng mà cậu cũng không thể vui vẻ mà nhìn Trình Hào đi quen bạn gái.

Cố tình là, Trình Hào đã đến tuổi làm quen bạn gái.

Ở cái xã khu này, người đã mười sáu tuổi vẫn không có bạn trai hoặc bạn gái, quả thực chính là dị loại! Trên thực tế, rất nhiều người trước khi đủ mười sáu tuổi, cũng đã mang thai, hoặc là làm cho người khác mang thai.

Trình Hào sớm muộn cũng sẽ có bạn gái.

Thậm chí anh sẽ còn có gia đình, có con.

Thời điểm đó, cậu và Danny, còn có thể là người quan trọng nhất của Trình Hào nữa sao?

Trình Hào còn có thể giống như bây giờ, ở cùng một chỗ với bọn họ sao?

Cậu có thể tiếp tục ở cùng Trình Hào, không lo lắng cho tương lai của mình, nhưng như vậy, ở tương lai, chờ Trình Hào có gia đình, cậu không thể không dời ra ngoài, nhất định sẽ thống khổ lại tuyệt vọng, hơn nữa nếu như cậu chẳng là cái thá gì, thì được dùng thân phận gì ở bên cạnh Trình Hào?

Có phải cậu sẽ trở thành thứ liên lụy đến Trình Hào?

Hiện tại, cậu có thể đi một con đường khác.

Cậu có thể tạm thời rời khỏi Trình Hào, nắm giữ một phần sự nghiệp của mình, sau đó nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền hơn... Như vậy, sau đó cậu có thể trở thành người bạn đáng tin cậy nhất của Trình Hào, mãi mãi cung cấp trợ lực cho Trình Hào, tốt nhất là có thể khiến cho Trình Hào không thể rời bỏ mình.

Dù cho Trình Hào có gia đình, cậu cũng có thể là một người bạn, hợp tác, đối tác của Trình Hào.

Lâm Vũ Tầm nghĩ tới quyển tạp chí quyền anh mà mình đã xem qua.

Đó là một tổ chức tạp chí quyền anh nào đó, bên trong đề cập đến một ít chuyện về người nắm giữ tổ chức quyền anh này... Nếu như cậu có thể trở thành nhân vật như vậy, sau đó bất kể là Trình Hào đánh quyền, hay trở thành người đại diện, hoặc là huấn luyện viên quyền anh... Cậu cũng có thể cùng Trình Hào.

Đương nhiên, quan trọng nhất, là cậu có dã tâm.

Cậu phải thay đổi đến mức mạnh mẽ.

Lâm Vũ Tầm rất hiểu, chỉ cần đem phong thư này cho Trình Hào xem, Trình Hào nhất định sẽ đồng ý để cậu đi đến chỗ Thi Văn Tranh, Trình Hào hi vọng cậu có thể có thành tựu.

Nhìn chằm chằm lá thư đó một lát, Lâm Vũ Tầm tiến vào nhà bếp, bắt đầu làm bữa trưa.

Cậu lấy ra một bộ xương gà.

Cửa hàng ở đây, sẽ tách đùi gà, cánh gà, ức gà, rồi chia ra bán, còn lại bộ xương gà thì dùng làm thức ăn gia súc, nhưng ở xã khu nghèo như thế này, cũng sẽ có bán xương gà.

Nó siêu rẻ. (Tui cũng chỉ khoái ra BHX mua xương gà về gặm)

Khi Trình Hào ở nhà, Lâm Vũ Tầm đều sẽ làm miếng thịt lớn, Trình Hào cần ăn những thứ đó, mà lúc Trình Hào không có mặt, cậu sẽ làm đồ ăn khá là rẻ.

Như ngày hôm nay, bộ xương gà chặt thành khối nhỏ thêm khoai tây nấu một lúc, rồi làm chút cải xanh, chính là một bữa cơm trưa dinh dưỡng phong phú lại rẻ.

Chờ làm xong cơm, Lâm Vũ Tầm cũng quyết định xong, cậu ngồi ở trước bàn ăn, bắt đầu viết thư cho Thi Văn Tranh.

Cậu biểu thị, chờ qua lễ Giáng sinh, cậu sẽ đến thành phố mà Thi Văn Tranh ở tìm anh ta.

Mà hiện tại, mới vừa tiến vào tháng mười hai.

Toàn bộ tháng mười hai, nhiệt độ bình quân của bang New York, đều dưới 0 độ.

Từng nhà đều đã xài lò sưởi, mà cũng không phải tất cả mọi người có thể thuê nổi nhà ở... Một ít người ở trong nhà hoang, chỉ có thể dựa vào đốt lửa sưởi ấm.

Lâm Vũ Tầm đã từng trải qua cuộc sống như thế, khi đó, tay chân của cậu luôn cóng đến không còn cảm giác... Sau đó, cậu liền tìm một cái chảo, lúc đốt lửa vẫn luôn đun nước nóng, thỉnh thoảng uống một chút... Cuối cùng cậu cũng coi như chống đỡ nổi.

Mùa đông năm nay,, là một mùa đông thoải mái nhất, từ khi cậu sinh ra. Cậu có lò sưởi trong phòng, có thể an tĩnh mà đọc sách, còn có thịt gà hầm khoai tây có thể ăn.

Lúc Lâm Vũ Tầm cùng Danny ăn thịt gà hầm khoai tây, bên ngoài nổi tuyết.

Tuyết rơi rất lớn, không bao lâu sau, toàn bộ xã khu đều bị bao phủ một tầng chăn màu trắng.

Lâm Vũ Tầm đã từng thấy thơ ca ngợi tuyết trắng, nhưng cậu biết, phía dưới tầng tuyết trắng này, là máu.

Mùa đông hàng năm, đều sẽ có người bị lạnh đến chết.

Bọn họ là người nghèo không trả nổi tiền thuê nhà, là trẻ con bị cha mẹ vứt bỏ, là người già mất đi năng lực lao động, còn có người uống say hoặc là hít ma tuý, ngã xuống ven đường.

Trình Hào nói rất đúng, nếu như có thể, bọn họ phải nghĩ tất cả biện pháp rời khỏi nơi này.

Tối hôm đó, Trình Hào đạp tuyết, chậm rãi từng bước về đến nhà.

Lão George cùng Arabella cảm thấy nếu tuyết rơi lớn, vậy anh có thể ở lại, nhưng anh vẫn lựa chọn về nhà.

Kỳ thực... Chạy trên mặt tuyết, cũng rất rèn luyện thân thể.

Bên ngoài tuyết còn đang rơi xuống, Trình Hào phủi tuyết trên người mình xong mới vào trong nhà, sau đó Lâm Vũ Tầm liền lập tức tới, cầm áo khoác của anh treo ở gần lò sưởi.

Vào lúc này, Danny còn bưng lên một ly sữa bò nóng hổi cho anh.

Lâm Vũ Tầm sống ở nơi này từ nhỏ, lúc cậu nấu canh gì đó, cũng giống người bên này, có lúc sẽ sẽ thả bánh mì vụn vào sữa, Trình Hào cảm thấy không quen kiểu này, sau đó liền dứt khoát để Lâm Vũ Tầm trực tiếp chuẩn bị cho anh sữa nóng.

"Bên ngoài thật là lạnh!" Trình Hào nói với Lâm Vũ Tầm: "Mấy ngày nay hai người tận lực đừng đi ra ngoài, trong nhà thiếu thứ gì, tôi mang về cho."

"Mua đồ ăn không sao đâu, tôi cũng không thể luôn không ra khỏi cửa." Lâm Vũ Tầm nói, cậu từng thử để Trình Hào mua thức ăn, kết quả Trình Hào mua toàn đồ ngon... Cậu thì nguyện ý để Trình Hào ăn các loại thứ tốt, nhưng cậu cảm thấy mình không cần ăn đồ tốt như vậy.

Nhà bọn họ, vẫn cần phải tận lực tiết kiệm chi tiêu.

"Cũng đúng." Trình Hào suy nghĩ một chút, gật đầu, Lâm Vũ Tầm ở nhà cả ngày không vận động cũng không tiện.

Lâm Vũ Tầm đã chuẩn bị xong bữa tối, lúc này bưng lên bàn.

Bữa tối hôm nay, vẫn là khoai tây hầm thịt gà, nhưng không phải là dùng xương gà, mà là toàn bộ con gà.

Có hai phần ức gà, tất cả đều thả vào trong chén Trình Hào, một cái đùi gà cũng nằm trong chén Trình Hào, còn lại một cái đùi gà cho Danny, hai cái cánh gà hoàn chỉnh thì nằm trong chén Lâm Vũ Tầm.

Ban đầu, bọn họ không chia như thế, sau đó Trình Hào yêu cầu chia như thế, Lâm Vũ Tầm cũng đành chia như vậy.

Lâm Vũ Tầm đem một đoạn cánh gà cho Danny, cho Trình Hào một cái cánh gà: "Tôi ăn không hết nhiều như vậy."

Trình Hào cũng không từ chối, cười gặm sạch một phần của mình.

Ăn xong cơm tối, ba người vây quanh bàn ăn nói chuyện, Lâm Vũ Tầm nói: "Trình Hào, Thi tiên sinh viết thư cho tôi, mời tôi đến chỗ anh ấy, còn nói có thể giúp tôi xin vào đại học của anh ấy... Tôi muốn đi."

Trình Hào vui mừng nhìn Lâm Vũ Tầm: "Thật sao?"

Lâm Vũ Tầm gật đầu, lấy thư của Thi Văn Tranh ra.

Sau khi xem xong, Trình Hào nói: "Cậu nhất định phải đi! Lập tức đi ngay!"

Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi dự định qua lễ Giáng sinh rồi đi."

Hiện tại Lâm Vũ Tầm có chủ kiến, Trình Hào thật hài lòng, nghe cậu nói như vậy gật đầu: "Cũng tốt." Đối với Lâm Vũ Tầm mà nói, lễ Giáng sinh tương đương với ăn tết, nếu cậu muốn qua năm rồi đi, cũng là chuyện bình thường.

Trình Hào vui vẻ không nói ra được, anh còn đang suy nghĩ xem phải làm sao để tìm cho Lâm Vũ Tầm một trường trung học khá một chút, không ngờ Lâm Vũ Tầm tìm được quan hệ, có thể đi xin đại học.

Lâm Vũ Tầm muốn đi học, khẳng định không thể có nỗi lo về sau, mà điểm này, Trình Hào cũng muốn vậy: "Lúc đó tôi có thể mang theo Danny đến nhà lão George ở, tiền chúng ta tích trữ cậu mang theo toàn bộ đi, lúc học cần phải bỏ tiền! Chúng ta cần phải sớm chuẩn bị một ít quần áo..."

Trình Hào nói rất nhiều.

Trước đó Lâm Vũ Tầm đã cân nhắc về vấn đề của Danny, cậu biết, Trình Hào sẽ không để cậu bận tâm về Danny, quả thế.

Trên thế giới này, tại sao lại có người tốt như vậy? Cậu hận không thể giấu Trình Hào đi, vĩnh viễn không để người khác nhìn thấy mới tốt.

Trong lòng Lâm Vũ Tầm thoáng qua ý niệm như vậy, nhanh chóng kinh sợ, cậu không ngờ mình lại có suy nghĩ đáng sợ như thế.

Rời khỏi Trình Hào một quãng thời gian, tuyệt đối là chính xác.

Buổi tối đó, Trình Hào rất hưng phấn, anh không chỉ không tiếp tục huấn luyện, còn để Danny ngủ một mình ở giường nhỏ, sau đó cùng Lâm Vũ Tầm nói chuyện.

"Bởi vì màu da, có thể sẽ có một số người xem thường cậu, nhưng chỉ cần cậu xuất sắc hơn bọn họ, bọn họ đối xem thường cậu, chính là tự xem thường mình."

"Nghề nghiệp như bác sĩ cùng luật sư, luôn kiếm được tiền, nhưng tương lai, hẳn là thiên hạ của máy vi tính, cậu có thể chọn một chuyên ngành cậu thích."

"Nếu như gặp phải chuyện không vui, nhất định phải gọi điện thoại về nói cho tôi."

"Cậu phải nhớ kỹ, mặc kệ cậu ở đâu, sau lưng cậu đều có tôi và Danny."

...

Tối hôm đó Trình Hào nói rất nhiều lời.

Lâm Vũ Tầm nghe rất nghiêm túc, đang nghe, đột nhiên nói: "Cũng không phải ngày mai tôi sẽ đi mất."

Đúng vậy, Lâm Vũ Tầm còn ở nhà nghỉ ngơi rất lâu.

Trình Hào quyết định chờ lúc Lâm Vũ Tầm sắp đi, đem những câu nói này nói một lần nữa.Trình Hào quyết định chờ lúc Lâm Vũ Tầm sắp đi, đem những câu nói này nói một lần nữa.

Hiện tại anh thật sự rất sợ lúc Lâm Vũ Tầm đi ra ngoài học, sẽ bị người khác bắt nạt...

Tại quốc gia này, một người da vàng như Lâm Vũ Tầm, rất dễ bị người khác xa lánh.

Lúc Trình Hào đang suy nghĩ, Lâm Vũ Tầm nói: "Trình Hào, anh nói cho tôi nghe một chút... Sau này sẽ là bộ dạng gì đi. Tôi thích nghe anh nói."