Chương 35: Đối chiến Carpenter

Trước đó mấy ngày, lão George sẽ chỉ huy Trình Hào cách để huấn luyện, ngoài ra, không cần chỉ Trình Hào cái khác.

Trước đây Trình Hào từng học qua quyền anh, kinh nghiệm anh đánh quyền, chẳng hề ít hơn so với lão George.

Giữa người đại diện quyền anh và võ sĩ, đại đa số thời điểm đều là quan hệ hợp tác, mà đối với lão George mà nói, Trình Hào không thể nghi ngờ là một đối tượng hợp tác rất tốt.

Nhưng bây giờ, Claude vừa vặn ngược lại.

Claude không có nền tảng, cái gì cũng không, ngoại trừ sức mạnh thì chẳng có cái gì cả.

Này còn chưa tính, trí lực của cậu ta còn thiếu khuyết.

Lão George mới vừa nói cho cậu ta xong, chỉ chớp mắt sau, cậu ta đã quên mất, chỉ ngây ngốc mà ở bên cạnh nhìn lão George không nói lời nào.

Ban đầu lão George còn có thể nói chuyện cẩn thận, sau đó liền biến thành gào, gào thét gào thét... Lão George che ngực, nhìn về phía Trình Hào bên cạnh: "Đây chính là người cậu muốn giữ! Cậu nhìn một chút đi! Cậu xem cậu ta là cái thứ gì!"

Trình Hào cũng có chút bất đắc dĩ.

Anh cảm thấy rất đơn giản, Claude chỉ là không hiểu, thậm chí, ngay cả việc bảo cậu ta đánh quyền trăm lần, cậu ta cũng sẽ vô tội nói: "Tôi không biết đếm."

Lão George nổi khùng, thật sự quá bình thường.

Trình Hào nói: "Lão George, trước tiên để tôi dạy cậu ta huấn luyện đơn giản đã, từ từ đi."

Lão George "Hừ" một tiếng, không nói.

Thân là một người môi giới quyền anh rất có kiến thức, thiên phú của Claude, lão George nhìn ở trong mắt, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không giữ lại Claude.

Thậm chí, lúc mới vừa giữ lại Claude, kỳ vọng của hắn với Claude, so với Trình Hào còn lớn hơn.

Dù sao trời sinh khỏe mạnh như vậy, không phải mỗi người đều có.

Kết quả...

Vừa giữa trưa, lão George không chịu nổi.

Trình Hào nhận lấy nhiệm vụ dạy Claude dạy, trước tiên dạy Claude nhảy dây.

Ban đầu, ngay cả nhảy qua dây thừng, Claude cũng không biết, cũng may cậu ta có chút thiên phú trên phương diện vận động, rất nhanh liền học xong.

Thấy thế, Trình Hào chỉ vào đồng hồ bên cạnh nói: "Cậu nhìn cái đồng hồ kia, cái kim dài chỉ qua hai vạch, là có thể dừng."

Claude là lần đầu tiên huấn luyện, nhảy dây nhảy mười phút là được.

Trình Hào chỉ xong, liền bắt đầu đánh quyền với bao cát, chốc lát sau quay đầu, lại phát hiện thời gian đã qua, mà Claude còn đang nhảy...

"Không phải... Không phải là tôi bảo cậu nhảy qua hai vạch thì dừng lại sao?" Trình Hào nói.

Claude bất an cúi thấp đầu: "Tôi không nhớ rõ nó bắt đầu ở chỗ nào..."

Thôi được rồi... Trình Hào nói: "Lần sau tôi sẽ nhìn thời gian cho cậu."

"Được!" Claude gật đầu: "Này, cái này anh gọi là gì? Chơi thật vui!"

"Nó gọi là nhảy dây." Trình Hào nói, nhìn đồng hồ, liền gọi Claude đi ăn cơm.

Đôi mắt Claude liền sáng ngay lập tức.

Arabella chuẩn bị cơm trưa phong phú, có một tô thịt bò hầm khoai tây, còn có một tô đậu tằm luộc cho mọi người tự mình lấy dùng, đương nhiên, bánh mì cùng pho mát cũng không thiếu được.

Bên trong thịt bò hầm khoai tây không biết bỏ gia vị gì, ăn có chút ngọt, Trình Hào có chút không quen, nhưng có thể tiếp thu được, dù sao đây là thịt.

Claude thì càng có thể tiếp nhận, cậu ta không biết cách ăn, lúc ăn thì toàn chọn đồ ngon mà ăn trước, còn làm bàn ăn bừa bộn khắp nơi.

Tuy rằng Trình Hào ăn nhiều, ăn cũng không gọi là tao nhã, nhưng ít ra sẽ không để cho người khác cảm thấy mình thất lễ, mà Claude...

Lão George không thể nhịn được nữa: "Claude! Cậu toàn ăn cơm như vậy sao? Cậu không thể ăn thật ngon, ăn từ từ sao?"

Claude dừng, có chút ngốc.

Lão George lại nói: "Cậu không thể để đồ ăn rơi trên bàn! Cậu không thể dùng tay cầm thịt bò! Cậu không thể vớt hết thịt bò đi! Được rồi, Arabella, sau này em không nên bưng cả nồi thịt bò lên, em có thể chia ra trước."

Đây là lần đầu tiên Trình Hào biết, lão George cũng có thể nhiều lời như vậy.

Nhìn thấy Claude không biết làm sao, Trình Hào nói: "Lão George, chúng ta ăn cơm trước đi, cậu ta có thể chậm rãi dạy."

Trình Hào cũng không biết lão George gặp chuyện gì trước đây, nhưng thông qua đôi câu vài lời giữa anh và Arabella, biết đại khái mục tiêu của lão.

Lão muốn bồi dưỡng một tay đấm lợi hại, sau đó mang theo tay đấm này rời núi.

Trước Nick có nói sau khi thất bại, lão George chưa gượng dậy nổi, điểm này Trình Hào hoàn toàn không cảm giác được, trái lại anh cảm thấy, lão George có chút dã tâm bừng bừng.

Đương nhiên, lão George như vậy, có thể là bởi vì gặp anh, thấy được hi vọng.

Mà bất kể thế nào, lão George như vậy, đối với tay đấm của mình, nhất định sẽ tận lực bồi dưỡng.

Người lão bồi dưỡng, vốn phải là Claude, nhưng bây giờ bị anh đoạt trước... Đối mặt với Claude, Trình Hào có chút ngượng ngùng.

Chính là bởi vì chút ngượng ngùng ấy, Trình Hào rất có kiên trì với Claude —— kỳ thực xem Claude là một đứa trẻ, mọi việc sẽ đơn giản hơn nhiều.

Ngay cả chuyện phiền toái như việc dạy Danny câm điếc biết chữ còn chịu làm, dạy một chút cho Claude có làm sao?

Tối hôm đó có thi đấu, lượng huấn luyện buổi chiều của Trình Hào cũng không nặng, nên có thời gian, anh dẫn Claude làm quen một chút sinh hoạt trong nhà lão George.

Chester ném Claude lại rồi chạy mất dạng, ngược lại là lão George, sau khi đồng ý cho Claude ở lại, sắp xếp một phòng cho Claude ở, nếu như không có bất ngờ, sau này Claude sẽ ở tại nhà lão George.

Trình Hào tắm cho Claude, người cực kỳ bẩn thỉu và không biết đã bao lâu không tắm rửa sạch sẽ, lại cùng lão George lấy quần áo cũ cho Claude mặc, còn dạy Claude học xong cách đánh răng...

Tất cả những thứ này làm đặc biệt phiền phức, tuy rằng Claude có thể tự gánh vác, nhưng trước đây nếp sống của cậu ta rất kém cỏi, không thích rửa ráy.

Tiếp tục gây sức ép một phen, Trình Hào cũng có chút mệt.

Lúc anh đi ra khỏi phòng Claude, có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thấy lão George.

Lão George biểu tình phức tạp nhìn Trình Hào một cái, cuối cùng nói: "Cậu chăm sóc người khác rất thông thạo."

"Dù sao cũng có kinh nghiệm." Trình Hào nói.

Trước đây anh từng chăm sóc mấy đứa nhỏ choai choai bị đưa tới học quyền anh, cũng chăm sóc qua Danny, kinh nghiệm rất phong phú.

Lão George nói: "Gọi cậu ta đến ăn cơm tối."

Được rồi, không cần Trình Hào gọi, nghe âm thanh, Claude cũng đã xông tới.

Ăn xong cơm tối ở chỗ lão George, Trình Hào cùng lão George đi đến quán bar.

Trước đây, ban ngày lão George đều ở trong quán rượu, nhưng bây giờ ban ngày hắn đều mang Trình Hào huấn luyện, vì vậy quán bar phải chờ tới năm, sáu giờ mới mở cửa.

Thật ra thời gian này rất vừa vặn.

Lần này đi quán bar, bọn họ mang theo Claude.

Ngày đó, Claude bị lão George mắng không ít, mà Trình Hào đối xử với cậu ta rất ôn hòa, cậu ta vẫn đi theo phía sau Trình Hào, rập khuôn từng bước.

Kỳ thực cậu ta có hơi còng lưng, hoặc là không phải lưng còng, mà là bắp thịt nơi bả vai quá lớn... Nhìn như thế, tư thái bước đi của cậu ta thật sự có chút giống gấu.

Trình Hào xem như là biết tại sao cậu ta có biệt hiệu là gấu đen.

Bọn họ ăn cơm tối tương đối sớm, đến quán bar mới năm giờ hơn, lão George mở cửa, bắt đầu quét tước quán bar.

Trình Hào thấy thế, cầm cái chổi hỗ trợ quét dọn, cho Claude một cái khăn lau, để cho cậu ta cùng làm vệ sinh.

Lão George rõ ràng rất hài lòng với hành vi của Trình Hào, hắn cũng không làm vệ sinh, chắp tay sau lưng tản bộ trong quán rượu.

Nhưng hắn chỉ đi được hết một vòng.

Rất nhanh, hắn liền chú ý tới tất cả các bàn bị Claude lau qua đều ướt, nhất định phải lau lần nữa...

"Claude! Cậu lau bàn cũng không biết hả?!" Lão George gào, âm thanh vang vọng trong quán bar trống trải.

Claude cầm khăn lau, mặt đầy mờ mịt: "Tôi biết mà..."

Lão George: "Ha ha!" Xem như là hắn hiểu rõ vì sao em trai của Claude lại ném anh trai mình lại rồi chạy!

Quán bar có thuê người, những người này đến rất nhanh, mọi người sắp xếp quầy rượu xong, khách cũng lục tục đến, các tay đấm cũng tới.

Nick thích bán bảo hiểm trong quán rượu, thường đến rất sớm, mà sau khi anh ta đến, trực tiếp tìm Trình Hào.

"Trình, không ngờ lão George lại chịu làm người đại diện của cậu." Nick hâm mộ nhìn Trình Hào, lại nói: "Bây giờ cậu cũng không thiếu tiền nhỉ? Có muốn mua bảo hiểm hay không?"

Trình Hào: "Không, tôi còn thiếu tiền."

Nick chỉ có thể mất mát rời đi.

Trình Hào thấy Nick đi, liền giảng giải tất cả xung quanh cho Claude, anh giới thiệu qua tất cả một lần, rồi vào phòng làm việc của lão George: "Lão George, đối thủ ngày hôm nay của tôi là ai?"

Lão George nói: "Ngày hôm nay Carpenter sẽ tới, đối thủ của cậu là anh ta."

"Ông đang nói đùa à?" Trình Hào sửng sốt.

Trước đó, đối thủ của anh đều do lão George sắp xếp, thực lực tương đương hoặc là hơi mạnh hơn anh một chút, cho nên mỗi lần anh đều có thể thắng, kết quả hiện tại... Lão George để Carpenter đánh với mình?

Carpenter mạnh hơn so với bất cứ tay đấm nào mà cậu từng đối chiến, Trình Hào rất rõ, mình nhất định sẽ thất bại.

Thời gian anh xuyên việt tới quá ngắn.

Lão George nói: "Cậu nên mở mang kiến thức với đối thủ mạnh hơn."

Lão George nghiêm túc đầy mặt, đối diện với ánh mắt của hắn, Trình Hào chỉ có thể nói: "Được rồi."

Tin tức Trình Hào cùng Carpenter đối chiến được thả ra ngoài, bất kể là các tay đấm, hay là khán giả, đều sôi trào.

Nick lại tìm tới Trình Hào: "Tuy rằng lúc trước Carpenter toàn dự đoán sai kết quả trận đấu của cậu, nhưng anh ta thật sự rất lợi hại... Cậu bảo trọng."

"Tôi hiểu rồi." Trình Hào nói.

Nick thở dài: "Cậu nên sớm mua bảo hiểm... Nắm đấm của Carpenter thật lợi hại, trước đây có người khiêu chiến anh ta, kết quả bị anh ta đánh gãy xương sườn, may là người kia mua bảo hiểm."

Trình Hào: "..."

Tất cả tâm tư của Nick đều đặt vào việc chào hàng bảo hiểm, thái độ đối với Trình Hào cũng ôn hòa, tay đấm khác lại cười trên sự đau khổ của người khác: "Trình, cậu phải cẩn thận một chút."

"Nếu như đánh không lại, có thể chịu thua."

"Nếu tôi là cậu, ngày hôm nay sẽ không thi đấu."

...

Trình Hào có chút bất đắc dĩ, nhưng không thi đấu là không thể.

Anh biết mình thất bại, nhưng cũng muốn nhìn thử xem Carpenter lợi hại đến mức nào.

Trình Hào uống nước, ngồi ở phòng nghỉ mà nghỉ ngơi, mà vào lúc này, Carpenter đến.

Anh ta vừa đến, liền đi đến chỗ Trình Hào: "Trình, không ngờ lão George sẽ coi trọng cậu... Xem ra ánh mắt của tôi không sai."

"Cảm ơn." Trình Hào nói.

"Thời điểm chiến đấu, tôi sẽ không nương tay... Tốt nhất là cậu nên từ bỏ cuộc tranh tài này." Carpenter nói.

"Không cần, tôi sẽ không bỏ qua thi đấu." Trình Hào nói, một võ sĩ, nếu như bởi vì sợ, bởi vì cảm thấy mình đánh không thắng liền không tham gia thi đấu... Vậy anh thật sự không cần làm một võ sĩ.

"Được, vậy chúng ta cẩn thận đánh một trận." Carpenter nói: "Đương nhiên, tôi cảm thấy cậu sẽ thất bại đến mức rất thảm."