Chương 16: Loại gái thích rêи ɾỉ dưới thân người khác

Lệ Hằng nhìn theo bóng lưng cô gái đó, miệng buột lên gọi vài tiếng nhỏ :

– Khánh……Khánh Ngân ?

Nhưng rất tiếc người ta đã đi khuất rồi, chỉ có Phạm Hương đứng kế bên thúc vào vai mạnh bạo :

– Cái gì vậy ? Đó giờ chưa thấy gái đẹp hả ?

– Cô gái đó……là Khánh Ngân, người lúc trước ở viện mồ côi.

– Gì ? Khánh Ngân ? Sao mày biết ?

– Vết bớt.

Phạm Hương gật gù, chuyện Khánh Ngân có vết bớt hình trái tim ở vai thì hai đứa đều biết rõ, nhưng mà không thể nào có sự trùng hợp như vậy. Phạm Hương lôi Lệ Hằng đi, không thèm truy cứu, khi nãy Khánh Ngân có gọi cho Lan Khuê, ắt hẳn có quen biết, sau này nhất định sẽ còn gặp lại, không lo. Lệ Hằng nghe thì có chút vui vẻ.

Trên xe, mỗi người một suy nghĩ.

Lệ Hằng ngồi bên phụ lái cắn cắn móng tay, đôi mắt nghĩ ngợi, hồi đó lúc ở viện mồ côi quả thật có thích Khánh Ngân, nhưng cũng là chuyện của mấy chục năm trước. Nhưng mà hồi đó Khánh Ngân có vẻ thích Phạm Hương hơn, nên thôi. Bây giờ gặp lại, không ngờ Khánh Ngân lại xinh đẹp như vậy, nếu bỏ qua chắc chắn sẽ mất cơ hội. Mà Phạm Hương cũng đã có người yêu là Anh Thư rồi.

Phạm Hương tay cầm vô lăng, nhớ tới Lan Khuê, không vì lí do gì hết. Cũng không biết là nhớ cái gì của người ta mà khuôn mặt rất đăm chiêu.

– Khuê Thị sao rồi ? – Phạm Hương thở dài hỏi.

– Sắp không xong rồi.

Hai người lại im lặng một lúc, Phạm Hương nhìn ánh mắt đăm chiêu của tên bạn mình thì phì cười :

– Thích Khánh Ngân đúng không ?

-……..- Lệ Hằng im lặng không đáp.

– Lúc ở viện mồ côi, tao đã biết mày thích em ấy. Tấm hình em ấy cho, mày cũng cỗm rồi, còn không phải muốn ngắm con gái người ta sao ? Không lẽ mày lấy hình đó để ngắm tao ?

– Nhưng em ấy lúc đó thích mày.

– Ngốc quá, đó là chuyện của 20 năm trước, chuyện mấy đứa con nít, hồi đó tao thấy em ấy cũng dễ thương nên hay cho kẹo vậy mà. Bây giờ là 2018 rồi, lớn rồi, thích thì theo đuổi đi.

-………………….

Lại một khoảng không.

**************

Buổi sáng hôm sau, khi Phạm Hương đang ngồi duyệt mẫu thiết kế thì Thanh Hằng bước vào, nhìn Phạm Hương nói nhỏ :

– Tổng giám đốc, có người bên Khuê Thị muốn gặp.

– Được, tôi biết rồi. 30p nữa cho họ vào, nói tôi đang nói chuyện điện thoại với khách hàng.

Phạm Hương cười khẩy, biết là sẽ có ngày này mà, không ngờ lại đến nhanh như vậy thôi. Hôm nay, cô thật muốn chứng kiến cảnh tượng người đàn ông năm xưa quị lụy dưới chân cô mà van xin.

Tội của gia đình ông ta, có bắn bỏ hết cả gia đình cũng không làm Phạm Hương hả giận. Ba mẹ cô, ba mẹ cô hiện giờ còn sống hay đã chết ? Nếu đã chết vậy xác của họ đâu ? Họ chết không có lấy một nấm mồ, cô không thắp cho ba mẹ mình được một nén nhang, mày tệ lắm Phạm Hương.

Phạm Hương gục mặt trên bàn, hôm nay phải đối mặt với người đã khiến cô tan nhà nát cửa, cô phải làm sao đây ? Lao vào gϊếŧ chết hết bọn chúng hay tha thứ ? Không, nhất định không tha thứ, cái gì họ đã lấy của cô, nhất định phải đòi lại cho bằng được.

Ngồi đó suốt 30 phút, Phạm Hương trong đầu nghĩ ngợi biết bao nhiêu chuyện. Tôi Nợ Chị Một Tuổi Thơ Tươi Đẹp [Hương Khuê] - Chương 16: Loại gái thích rêи ɾỉ dưới thân người khác

* Cốc cốc * – Có tiếng gõ cửa, Phạm Hương lau nhanh hàng nước mắt, chỉnh lại giọng nói khàn đυ.c của mình, nói một tiếng :

– Vào đi.

Từ bên ngoài, ông Trần cùng với Lan Khuê bước vào.

Ông Trần năm nay đã ngoài 50, tóc cũng đã có màu muối tiêu, da dẻ nhăn nheo, đôi mắt cũng có phần kèm nhèm, nhưng tướng người lại cao lớn, không còn vẻ uy nghi hay tiêu sái như năm đó, thay vào đó là một vẻ khúm núm đến đáng thương.

Ông Trần, 20 năm trước, ông ở trước mặt tôi đâu phải là cái dạng này, lúc đó ông hùng hổ, dữ dằn lắm mà. Năm đó ông bóp lấy cổ tôi, sai người nhốt tôi, cho người đưa tôi đi khỏi thành phố, phong thái lúc đó đâu rồi. Tại sao bây giờ ông đến quị lụy dưới chân tôi, còn không biết xấu hổ mà đem con gái theo ? Ông lại muốn " trao đổi " với tôi sau khi trao đổi thất bại với bên Đồng Ánh Quỳnh ? Ông xem nhẹ tôi quá rồi.

– Phạm…..Hương ? – Lan Khuê nhíu mày, đây không phải là người ở quán bar giúp nàng đuổi tên đầu trọc hay sao ? Sao lại là tổng giám đốc của Bee Phạm.

Bee Phạm mới thay đổi tổng giám đốc cách đây vài năm, nghe đồn là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nhưng báo chí thì không bao giờ dám đăng ảnh hay tin tức gì về vị tổng giám đốc này, vì thế ngoại trừ nhân viên thì không ai biết cả. Lan Khuê nghe danh đã lâu cũng không ngờ vị tổng giám đốc của Bee Phạm lại trẻ tuổi đến như vậy, vả lại còn là người hôm trước giúp đỡ mình, lần này xem ra đặt ra yêu cầu cũng không quá khó khăn.

– Phạm Hương là để cô gọi ? – Phạm Hương gằn giọng nhìn nàng.

– À, xin lỗi Phạm Tổng. – Lan Khuê thật không hiểu nỗi, thật không giống với người ôn nhu tối hôm qua.

– Các người đến đây có việc gì ?

Ông Trần nhìn Phạm Hương rồi đứng đó trình bày sự việc, mong Phạm Hương giúp đỡ mình lấy lại công ti, ông cũng kể rõ bệnh tình và gia cảnh của mình ra cho cô nghe.

Phạm Hương cười khẩy, công ti là cô muốn nó sụp đổ, bây giờ còn muốn cứu ? Còn kể lể hoàn cảnh, định đến đây cho cô thương hại sao ?

– Tôi sẽ mua lại Khuê Thị, sát nhập nó lại với Bee Phạm, con gái ông đến đây làm trợ lí cho tôi, tôi sẽ đưa ông sang Mỹ điều trị bệnh tim, mỗi tháng sẽ cung cấp cho gia đình ông một số tiền lớn. Thế nào, thấy tôi có tốt bụng không ?

Lan Khuê như không tin vào tai mình, có việc tốt vậy sao ? Mà nè, đằng sau mật ngọt thường là đắng cay. Là trong ngọt có đắng đó. Người ta còn chưa nói điều kiện mà.

– Nhưng như vậy hình như hơi bất công với tôi. Ông có thứ gì cho tôi không ? – Phạm Hương bĩu môi, đôi mắt hơi liếc qua nàng.

Ông Trần ái ngại nhìn về phía Lan Khuê, không biết mở lời như thế nào, không lẽ lại đi nói mình đem con mình đến đây trao đổi. ? Nên cuối cùng đành im lặng.

– Ông không nói thì để tôi nói. Hôm nay ông dẫn con gái theo, ý đồ quá rõ ràng rồi, còn sỉ diện cái gì nữa. Ông trở về nhà đi, để cô ta ở lại đây.

– Nhưng……

– Ra ngoài, trước khi tôi đổi ý.

Lan Khuê nhìn ba mình gật đầu, ra hiệu cho ông đi ra ngoài đi. Phóng lao thì phải theo lao thôi, bây giờ từ chối e rằng đã quá muộn, ba mình dẫn mình đến đây, còn không phải muốn mình nộp mạng cho chị ta sao ?

Nàng cắn răng nhìn ba mình ra khỏi, rồi nhìn Phạm Hương trân trân.

– Phạm Tổng, cô muốn gì ?

– Tôi tự hỏi cô có phải con gái của ông ta không ? Việc rẻ mạt này cũng có thể làm ? Đem con gái mình đến đây " trao đổi ", chẳng khác nào nói cô y như mấy thể loại rẻ tiền……….LOẠI PHỤ NỮ BÁN THÂN. – Phạm Hương trên tay cầm cây bút xoay xoay, dựa người vào ghế, nhàn nhạt buông mấy câu rẻ rúng nàng.

– PHẠM TỔNG……Cô không có quyền sỉ nhục tôi. – Lan Khuê tức nghẹn hét lên.

– Đó không gọi là sỉ nhục, đó là sự thật, cô chính là loại gái thích rêи ɾỉ dưới thân người khác. – Phạm Hương điềm nhiên đứng dậy, tiến sát nàng hơn, từng câu từng chữ đều muốn đem nàng vùi dưới đống bùn đất mang tên Sỉ Nhục.

Lan Khuê, tuy tôi nói em là loại gái thích rêи ɾỉ dưới thân người khác, nhưng tôi cho em biết, em chỉ có quyền rêи ɾỉ dưới thân tôi.

#Moon