Chương 30: Nhẫn tâm

Linh Lan gấp gáp, nếu hắn còn trì hoãn chắc chắn cô sẽ tự dùng tay mà chơi mình mất. Hắn xé rách qυầи ɭóŧ của cô sau đó vứt sang một bên.

Cao Phác Cơ nắm lấy hai chân cô, tách ra.

"Hức... van cầu ngài... Mau đưa vào." Linh lan bấu chặt vào tay hắn, hai mắt đẫm nước mắt.

"Vì sao nơi này lại da^ʍ dật như vậy?" Cao Phác Cơ tách miệng huyệt ra, dùng mắt thăm dò bên trong. Rõ ràng hắn đã từng chơi qua nơi này biết bao nhiêu lần nhưng mà miệng huyệt vẫn như lúc đầu, không bị nới rộng. Linh Lan rõ ràng rất gầy, nhưng nơi này lại rất là múp. Nhìn thế nào cũng rất đẹp.

"Là ngài khiến nó hư hỏng... ngài... làm nó chảy nước... nhớ ngài liền chảy nước..." Linh Lan cuối cùng cũng không chịu được tự dùng tay mà kí©h thí©ɧ hạt châu nhỏ.

"Hừ. Vậy sao?... Nói tôi nghe, mấy ngày nay không có tôi chơi. Mỗi đêm, có phải em đều như thế này không?" Cao Phác Cơ vạch trần, hắn không tin tiểu dâʍ đãиɠ có thể ngoan ngoãn mà đi ngủ.

"Tiểu da^ʍ... đãng, mỗi đêm...mỗi đêm đều tưởng tượng dươиɠ ѵậŧ lớn... đâm vào...liền...liền dùng tay... tự chơi...hức." Khuôn mặt cô đỏ ửng, gã ta thật độc ác. Lại ép cô nói ra mấy lời này.

"Được rồi bé con, liền cho em ăn dươиɠ ѵậŧ." Cuối cùng, hắn cũng không chịu nổi nữa. Cởi thắt lưng ra, kéo quần xuống. Tay cầm dươиɠ ѵậŧ nóng bừng từ từ đâm vào bên trong cô.

Hoa huyệt tham lam ôm lấy đầu khấc của hắn, Cao Phác Cơ tiến vào tuy nơi đó đã ẩm ướt nhưng vẫn có chút khó khăn. Đây cũng là điều khiến hắn khó hiểu nhất, nhiều năm như vậy mà vẫn chặt như xử nữ vậy... thật muốn chơi cho nơi này rộng ra!

"A...không thể...quá lớn." Hoa huyệt co bóp không ngừng, rõ ràng rất tham lam nhưng lại không thể tiếp tục nuốt thêm khối sắt nóng của hắn.

Sẽ bội thực chết! Thật trướng!

Linh Lan cúi đầu nhìn bụng nhỏ, phát hiện phần dưới có chút nhô lên. Tượng trưng cho sự xâm nhập của dị vật, hoa huyệt hoàn toàn bị nấp đầy.

Nhưng dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn còn một khoảng ở bên ngoài, Cao Phác Cơ bực tức muốn đem toàn bộ nhét vào.

"Đừng...không thể nữa." Kɧoáı ©ảʍ bỗng thay thế bằng đau sót, bỗng dưng cô có chút sợ hãi.

"Không thể!" Cô cố gắng đẩy mạnh hắn ra. Nhưng Cao Phác Cơ đã rơi vào trầm mê nào nghe thấy phản kháng của cô? hắn như thú điên mυ"ŧ mạnh môi cô, bên dưới vẫn không chịu bỏ cuộc đâm vào.

"Cao Phác Cơ!"

"Chát!" Linh Lan tát mạnh vào mặt hắn.

Cao Phác Cơ đang trầm trong bể dục liền ngơ ngác, khó hiểu nhìn cô.

"Bụng, khó chịu. Đừng làm nữa.." Thấy hắn cuối cùng cũng chịu để ý mình, cô càng nói lại càng khóc lớn. Sau đó còn dùng tay đẩy dươиɠ ѵậŧ bên trong ra.

"..." Cao Phác Cơ nhìn cô, thật muốn gϊếŧ chết tiểu yêu tinh này. Rõ ràng là ban nãy cô chủ động câu dẫn vậy mà bây giờ lại khóc lớn như hắn cưỡng bức cô? Nhìn xuống tiểu huynh đệ khí chí bừng bừng, vậy mà kêu hắn đừng làm nữa?

"Ngài không được đút vào!" Linh Lan cảnh cáo, sau đó cố gắng ngồi dậy. Thân dưới của cô lúc này liền chảy ra một ít máu đỏ tươi.

"Em sao vậy?" Cao Phác Cơ có chút bị dọa sợ, hình như bản thân lúc nãy có chút thô bạo nên khiến cô bị chảy máu? Lủa dục của hắn hoàn toàn bị dập tắt.

"Tôi... không sao cả." Linh Lan toát mồ hôi lạnh, thật sự vào lúc này cô cũng rất sợ. Cô suýt nữa thì quên mất bản thân đang mang thai...

"Tôi đưa em tới bệnh viện." Cao Phác Cơ lo lắng, dùng khăn tay lau đi vết máu ở thân dưới của cô.

"Không sao đâu, tôi chỉ là tới tháng." Linh Lan cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tay chỉnh lại đồ.

"Không phải kinh nguyệt của em đã qua rồi sao?" Cao phác Cơ bỗng dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô. Hắn ở chung mấy năm với cô, đương nhiên sẽ nhớ rõ kì sinh lý của cô vào ngày nào.

"Tháng này tâm trạng không tốt, tới 2 lần." Linh Lan trốn tránh ánh mắt của hắn. Tên này thật bệnh hoạn, lại đi nhớ ngày tới bà dì của cô.

"Sao vậy? Ngài cho rằng tôi mang thai sao? Tôi từ lâu đã không còn chức năng này nữa rồi. 4 năm qua không phải là ngài rõ nhất sao?" Linh Lan trào phúng, mong rằng hắn sẽ không nhận ra cô nói dối.

Tia hi vọng của Cao Phác Cơ vừa nhen nhói liền dập tắt, khuôn mặt hiện lên vài tia bi thương. Đúng vậy, chính hắn là kẻ đã hại con của mình. Rõ ràng biết cô khó có khả năng mang thai nhưng nhất quyết không chịu tin. Mấy năm nay đều cố tình bắn vào bên trong hòng khiến cô mang thai.

"Thật ra, tôi cũng muốn có một đứa con. Muốn chân chính làm một người mẹ... vì vậy khi thấy Vũ Tầm Hoan lần nữa mang thai nên tôi mới ganh tị..." Nếu hắn như vậy, vậy thì cứ dùng chiến thuật đồng cảm đi. Khiến hắn vừa thương cảm vừa tội lỗi?

"Chúng ta sẽ có!" Cao Phác Cơ quả quyết. Hắn ôm chặt cô vào lòng, hiện giờ y học đã rất tân tiến.

"Ngài cần gì an ủi tôi chứ? Số tôi sinh ra đã bạc, có lẽ sẽ như vậy mà cô độc, nhưng... nhưng tôi không muốn... Anh trai, sắp kết hôn rồi, sẽ có gia đình riêng. Còn ngài cũng không cần tôi nữa...Tôi chỉ muốn có một người bạn, tôi chỉ xem Hàn Diệp là bạn, nhưng ngài cũng không cho phép... Ngài thật nhẫn tâm."