Chương 24: Bị sốt

Hôm sau.

Hàn Diệp mở cửa ra, thấy cô gái nhỏ cả người cuộn trong chăn. Dù anh bước vào mà vẫn không chịu tỉnh lại. Hàn Diệp lo lắng tiến tới, tay chạm lên đầu cô liền nhíu mặt.

Sốt rồi?

Chắc là do đêm qua để người ướt đi ngủ? Hàn Diệp vỗ trán, đáng ra lúc đó nên khuyên cô sấy tóc. Nhìn cô gái nhỏ, vì sốt cao khuôn mặt đỏ ửng khiến người ta thật lo lắng.

"Dậy đi, tôi đưa cô tới bệnh viện." Hàn Diệp muốn kéo cô dậy nhưng Linh lan lại chẳng khác gì một đứa trẻ trốn vào trong chăn.

"Không muốn!" Linh Lan bướng bỉnh, cô cũng không muốn tới bệnh viện. Ở đó mùi rất nồng lại rất ồn ào. Thay vào đó, ở nhà ngủ không phải tốt hơn sao?

Hai người rằng co cả buổi, cuối cùng vẫn là Hàn Diệp chịu thua. Anh bất lực đi vào trong phòng tắm lấy khăn chườm cho cô sau đó xuống bếp nấu cháo. Cũng may, còn vài nguyên liệu có thể để nấu. Hàn Diệp vất vả dưới bếp cả buổi cuối cùng cũng mang ra một tô cháo. Nhưng vì Linh Lan quá mệt mỏi, lại mất cả vị giác nên một chút cũng không muốn ăn.

"Không ăn sẽ không khỏi bệnh." Hàn Diệp như dỗ một đứa trẻ nói. Anh ân cần dựng cô ngồi dậy, sau đó cầm tô cháo lên múc từng miếng rồi đưa tới trước mặt cô. Linh Lan như mèo nhỏ lười biếng há miệng ăn từng muỗng, đợi khi bụng có chút no liền ngậm chặt miệng không thèm ăn nữa.

Thấy cô không chịu ăn nữa, anh cũng không ép mà cầm lấy chiếc khăn trên trán cô mang vào phòng tắm vắt đi nước lạnh thay bằng nước ấm.

Linh Lan ngồi mãi cũng chán, muốn tìm điện thoại xem tin tức, bỗng tay chạm vào cái gì đó liền nhanh chóng thu lại. Cô đưa mắt nhìn, liền phát hiện là tô cháo lúc nãy.

Nhiệt độ lại nóng như vậy?

Linh Lan nghi ngờ, người kia là không sợ nóng hay sao? Tô cháo này lại không có đồ lót, anh ta lại có thể thản nhiên cầm nãy giờ. Sau đó không hề nhăn mặt mà thổi đút cô từng miếng?

Hàn Diệp trong phòng tắm đi ra, anh đặt khăn lên trán cô. Sau khi ăn xong có vẻ tình trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.

"Trong nhà có thuốc hạ sốt không?"

"Không có." Linh Lan lắc đầu, cô dọn tới đây chưa lâu nên vẫn chưa chuẩn bị hòm thuốc dự trữ.

"Để tôi đi mua." Hàn Diệp cũng chỉ là thuận miệng hỏi, theo như những gì anh thấy mấy ngày nay liền kết luận cô gái này khá ngốc. Chắc chắn sẽ không trữ thuốc sẵn.

"Tiền ở ngăn kéo thứ 2, với lại mua thêm vào lọ mỡ trị bỏng đi." Linh Lan lơ đễnh nói, lúc nãy khi anh đắp chăn cho cô. Cô đã thấy tay của anh bị bỏng rồi, người này đúng là một tên ngốc. Chỉ có anh mới cầm tô cháo nóng như vậy mà thôi.

"Được." Hàn Diệp gật đầu, anh cũng thật sự không có tiền.

Hàn Diệp rời khỏi biệt thự, cũng may gần đây có một nhà thuốc. Hàn Diệp mua không chỉ thuốc hạ sốt mà còn cẩn thận mua thêm vài loại khác phòng bị như thuốc đau bụng, thuốc cảm, miếng dán vết thương thậm chí cả chai xịt tan máu bầm... Tới khi xong việc, tay đã xách hai túi. Anh bước khỏi nhà thuốc, bỗng thấy một hình bóng quen thuộc đang mặc vest đen.

Người kia đang hút thuốc, lười biếng dựa vào chiếc xe Porsche Panamera Turbo S, ánh mắt nhìn anh giống như một con thú đang nhìn con mồi của mình. Hàn Diệp nhìn người kia, khuôn mặt không biến sắc muốn dời đi liền bị gã chế giễu.

"Hàn thiếu gia, không nhận ra tôi sao?" Mạc Cẩn Nam lên tiếng.

Hàn Diệp dừng lại, xem ra hôm nay tên này tới đây để gây phiền phức.

"Không biết Mạc tổng xuất hiện ở đây có việc gì?" Hàn Diệp cố gắng khắc chế cảm giác ghê tởm mà nói, có trời mới biết anh thật muốn cầm dao gϊếŧ chết tên cầm thú này.

"Tôi là đến xem thử, một tên gay ở chung với một tiện nhân sẽ như thế nào." Mạc Cẩn Nam phả một hơi khói, bình thản như đang nói về một câu chuyện cười. Nếu không phải bị Cao Phác Cơ ngăn cản, gã thật muốn gϊếŧ chết Linh Lan cùng Hàn Diệp.

"Haiz... Một tên gay như cậu... liệu có thể phản ứng với tiện nhân kia không?" Mạc Cẩn Nam càng nói càng hăng.

Hàn Diệp bị mấy câu nói thô tục này chọc cho phát điên, lao tới nắm chặt cổ của Mạc Cẩn Nam. Tuy Hàn Diệp thấp hơn gã nửa cái đầu, nhưng đánh nhau chắc chắn sẽ không thua!

"Thằng khốn!"

"Sao vậy? Muốn đánh người... Cậu bảo vệ tiện nhân đó như vậy? Là yêu ả sao?...Ha.. Ả ta cũng chỉ là đồ ch...." Mạc Cẩn Nam còn chưa kịp nói xong mặt liền thấy đau sót. Gã không tin nhìn Hàn Diệp, dám đánh gã?

"Nếu anh còn dám nói cô ấy nữa... tôi không ngại cùng anh cá chết lưới rách!" Hàn Diệp nhìn thẳng vào mắt gã, thật không hiểu vì sao trước kia bản thân lại động tình với loại người này.

Mạc Cẩn Nam cũng không phải là đèn cạn dầu, tức giận vật ngã Hàn diệp trên đất. Toàn bộ thuốc trên tay Hàn Diệp cũng vì vậy mà rơi tứ tung.

"Tên gay! Cậu dám đánh tôi?" Mạc Cẩn Nam ghì chặt mặt của Hàn Diệp trên mặt đất hét lớn.

Trên đường, đã có vài người dừng lại xem họ ẩu đả. Có người can ngăn nhưng đều bị khí thế của Mạc Cẩn Nam dọa sợ.

"Ha... Mạc tổng mau quên, bản thân anh cũng là một tên gay mà thôi... Anh quên mất, bản thân mình trên giường có bao nhiêu thích thú tôi sao?" Hàn Diệp cố gắng thoát khỏi tay gã nhưng mãi cũng không được.

"Mới mấy ngày không gặp, miệng liền sắc bén như vậy? Là học từ tiện nhân kia?" Mạc Cẩn Nam phát hiện Hàn Diệp này đúng là càng ngày càng đáng ghét. Trước kia, cho dù có tức giận thế nào cậu cũng sẽ không văng tục, không xưng hô như vậy.

"Cô ấy không phải tiện nhân! Mạc Cẩn Nam... mày mới là đồ khốn! Buông tao ra!" Hàn Diệp hét lớn.

"Mày?... Đúng là cái miệng thô tục." Thật muốn dùng dao cắt đi.

"Tao còn có thể nói nhiều thứ thô tục hơn!" Hàn Diệp giãy giụa, mắt đưa tới liền thấy chai xịt nóng tan máu bầm nãy mình mua trong tiệm thuốc. Hàn Diệp không chút do dự cầm bình xịt lên, xịt thẳng vào mặt của Mạc Cẩn Nam. Chỉ thấy gã hét lên một tiếng, sau đó buông Hàn Diệp ra.

Thoát khỏi kiểm soát, Hàn Diệp liền cầm lấy túi thuốc chạy đi. Bỏ mặc gã ta đau đớn ôm chặt mắt của mình.