Chương 3.4: Điều không ngờ tới! Truyền thuyết đô thị

Tôi về nhà và cảm thấy hơi mệt. Ở lối vào có một đôi giày và có vẻ to hơn giày của tôi.

Đúng như tôi nghĩ hôm nay anh Haru cũng tới.

Chỉ cần các anh trai thân yêu của tôi hạnh phúc bên nhau thì tôi này cũng mừng cho họ.

“Em về nhà rồi đây.”

"Chào mừng trở lại."

“Ồ”

Họ trả lời như đang ở trong phòng khách.

"Haiz, mệt quá đj."

"Aki, em nói chuyện như một cụ già vậy."

Anh Haru trêu chọc tôi trên ghế sofa.

"Aki, em nên thay quần áo đi. Đồng phục của em sẽ có nếp nhăn đấy."

“Lát nữa em sẽ đi thay.”

Anh trai tôi, người nói chuyện như mẹ tôi, vẫn là đẹp trai như thường lệ. Dù anh ấy là anh trai tôi nhưng tôi cũng thấy anh ấy là một người rất đẹp.

Mặc dù chúng tôi trông giống nhau nhưng tôi lại không gặp may mắn như anh.

"Sao thế, em đang nhìn chằm chằm vào Shin."

Ồ, tại sao, tôi đang ghen tị à? Không hề, em sẽ không giật anh trai đâu, anh Haru.

Anh có thể ôm anh ấy cho đến khi thỏa mãn, hehe.

"Aki, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Rất tiếc, anh trai đang lo lắng cho tôi mặc dù tôi chỉ có những suy nghĩ tà răm về họ. Em xin lỗi, em đã tưởng tượng cả hai anh đang làm "Chuyện này" và "Chuyện kia".

"Không có gì......chỉ là tôi đang nghĩ rằng anh trai và tôi, chúng t! trông giống nhau nhưng ấn tượng của chúng ta hoàn toàn khác nhau. Thậm chí hôm nay, tôi còn được hỏi rằng "Cả hai người có thực sự cùng huyết thống không." Chà, em khá bối rối."

“……Ai đã nói điều đó.”

Tôi nói nhẹ nhàng nhưng mặt anh trai lại trở nên nghiêm túc. Anh Haru cũng đang mang vẻ mặt lo lắng.

Tuy nhiên, đây không phải là một chủ đề nghiêm trọng.

"À, không có gì to tát cả. Dù sao thì em cũng không quan tâm đến chuyện đó, chỉ là nói đùa thôi."

Đó là những gì tôi đã nói, nhưng cả hai anh vẫn có vẻ lo lắng.

"Này, Aki. Em có cãi nhau với ai không? Mếu gần đây em có vấn đề gì thì anh sẽ lắng nghe.

"? Có chuyện gì vậy?"

"Gần đây, anh nghe nói em tranh cãi với ai đó cùng lớp ở chỗ đựng giày mỗi sáng."

Sao cơ, vụ của Kaede cũng lọt vào tai họ luôn rồi. Nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, Kaede nổi bật và tôi cũng được biết đến là em trai của anh nên mọi người cũng phần nào biết mặt.

Nếu chúng tôi xích mích, tin đồn sẽ nổ ra.

"Tôi nghe nói người kia là Kaede, có chuyện gì giữa hai người xảy ra à?"

Anh trai có vẻ rất lo lắng. Vì tôi đã nói tới vụ này, tôi có nên lo lắng về việc có gây rắc rối hay không.

"Không có gì nhiều đâu. À, bọn em là bạn mà? Bọn em chỉ nói chuyện một chút thôi."

"Thật à?"

“Em có thân thiết với em ấy không?”

“Em đoán là chỉ gần đây bọn em trò chuyện gần đây thôi.”

Gần đây, ý tôi là một giờ trước.

"Nếu có chuyện gì xảy ra hãy nói cho bọn anh biết."

"Em biết rồi"

Trong khi các anh đang lo lắng cho tôi, tôi trở về phòng.

Ahh, tôi tự hỏi liệu nó có diễn ra vào ngày mai không, vụ Kaede ấy.

※※※

--Sáng hôm sau.

Anh trai pha café au lait và tôi uống cạn nó như thường lệ. Tôi thay đồ xong và khi tôi bước ra cửa, bóng dáng ai đó đã ở đó từ trước.

Đám trẻ con hơn tụ tập ở đây một lúc nữa, bình thường bây giờ đáng lẽ không có ai cả.

Tôi tưởng đó là giao hàng tận nhà……nhưng tôi đã nhầm.

"Chào buổi sáng"

Đó là Kaede. Lạ thật, tôi không nhớ đã gọi cậu ấy tới.

"……Chào buổi sáng.

"Đây có phải là [Mary] hay gì à?"

"...Cái gì thế?"

"Phim Kinh dị."

"Ahh. Đừng coi tôi như ma trong phim kinh dị!"

"Vậy tại sao cậu lại ở đây"

"……Cái này"

Cậu đưa ra một lon café au lait nữa. Có lẽ cậu ấy vừa mới mua nó, vì lon vẫn còn ấm.

"Vì hôm qua cậu đã đãi tôi nên lon này là của cậu."

"Hả..., cậu đến vì chuyện này à?"

Thẳng thắn thật. Nhưng lẽ ra cậu ấy có thể đưa nó cho tôi ở trường, cậu ấy không cần phải đặc biệt đến đây chỉ vì việc này.

"Vậy chúng ta cùng đến trường nhé. Hãy coi đó như lời cảm ơn cậu dành cho tôi."

"Không, không cần. Nghe có vẻ cực kỳ đáng sợ nên tôi sẽ từ chối ý kiến

đó"

"Hả? Cho tôi đã đến tận đây ư!"

“Tôi yêu cầu cậu đi cùng tôi.”

Tôi không thể tin được điều này.

Sự kiện hộp giày trở thành sự kiện tại trước cửa nhà. Khi chúng tôi tranh luận, cánh cửa phía sau chúng tôi bật mở.

“Aki, có chuyện gì thế?……Kaede?”

Người xuất hiện tất nhiên là anh trai của tôi. Kaede cứng người khi nhìn thấy anh trai.

"Tại sao Kaede lại ở đây?"

“Ừm, em…”

Kaede có vẻ không biết phải làm gì, hành vi của cậu ấy trông thật đáng ngờ. Khi anh trai nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Kaede, anh ấy bước tới với vẻ mặt khá khó chịu.

Vì anh ấy hỏi liệu có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi ngày hôm qua nên tôi không muốn làm anh ấy lo lắng quá nhiều.

"Cậu ấy đến đón em. Đi thôi"

"Hả? Aki, Chờ-..."

"Không sao đâu, em đi trước nhé! Hẹn gặp lại sau"

Anh trai vẫn mang vẻ mặt lo lắng, nhưng tôi vỗ vai Kaede và bước đi.

"Huh? À, đợi một chút. Tạm biệt, tiền bối"

Kaede chào tạm biệt anh trai và đuổi theo tôi.

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của Kaede đang đi bên cạnh tôi, không hiểu sao cậu ấy lại mỉm cười một chút.

"Cậu cười cái gì?"

"Không có gì."

Dù sao đi nữa, có vẻ như giữa chúng tôi không còn căng thẳng như trước.

Dường như cậu đấy đã mở lòng hơn một chút. Tự nhiên tâm trạng tôi cũng trở nên vui vẻ.

"Nhưng, chẳng phải thái độ của cậu đối với anh trai và tôi quá khác nhau sao? Cái gì thế, sự bồn chồn đó "ừm"."

"Tôi không hề bồn chồn!"

"Chắc chắn có. Giống như cậu cần nhà vệ sinh ngay lập tức."

"Đừng nói những điều kỳ lạ như thế!"

Khi chúng tôi tranh luận, chúng tôi đi ngang qua anh Haru, người đang đến đón anh trai.

Anh nhìn qua với vẻ mặt khó hiểu.

Anh Haru có lẽ cũng đang lo lắng.

Tôi nhẹ nhàng vẫy tay trong không khí với ý nghĩa "Không sao đâu".

"Đúng rồi, cậu nhanh lên uống đi, tôi đã vất vả mua cho cậu một ly đó!"

"Không, tôi đã uống một ly rồi nên không cần."

"Huhh? Thế thì cậu nên ăn cái này đi!"

Vì lý do nào đó mà cậu ấy tức giận đưa ra một chiếc bánh ngọt, nhìn như bánh tự làm.

Trông ngon quá nên tôi lấy bánh ra xem. Nó có mùi thơm đế mức tôi ăn nó trong vô thức.

"Ngon quá! Bánh quy giòn rụm luôn?”

"Đó là financier (*) ! Ngon lắm phải không? Tôi có bí quyết riêng để làm ngon như vậy đấy!"

(*) là một loại bánh hạnh nhân nhỏ của Pháp.

“Đợi đã, vậy cậu đã tự làm bánh á?Nói thật đi, bạn là ai? Nó ngon dữ dằn!”

“Gì chứ! Tôi đã cố gắng hết sức để làm ngon được như vậy đó!”

Hai học sinh năm nhất vừa đi vừa la hét với nhau, giọng của họ nên nói là nghe ồn ào thay vì "sống động".

Và phía sau họ là hai sinh viên năm ba, họ đi phía sau, cách xa một khoảng. Hai người phía trước ồn ào đến mức không để ý đến hai người kia đang nhìn mình từ phía sau.

“……Mọi chuyện sẽ ổn chứ?”

Một trong những học sinh năm ba, người có khuôn mặt giống với một trong những học sinh năm nhất, đang lẩm bẩm với khuôn mặt méo mó.

"Chà, sẽ ổn thôi. Kaede cũng không phải là người xấu. Chỉ vì cậu từ chối Kaede, không có nghĩa là anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì có hại cho em ấy. Chỉ ở cạnh vậy thôi"

"Không, không phải thế. Tôi không lo lắng về điều đó. Thậm chí, thay vì kết bạn, điều này hơn cả chơi thân..."

Anh thở ra một hơi đầy đau khổ, rồi lại nhìn hai người trước mặt.

Người bên cạnh cũng dõi theo tầm mắt của anh.

Và rồi, Ngài nhìn thấy cậu bé với mái tóc vàng đang vui vẻ , mỉm cười và hiểu ra.

"À, vậy ra đó là ý cậu. Ý cậu là theo "kiểu đó"."

"Uh huh. Aki là...em ấy không nhận ra đâu, nhưng em ấy thu hút mọi người hơn tôi nhiều lắm...Tôi tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra."

"Chà, thật tốt khi có một đối thủ bị loại khỏi danh sách"

"Haruki, cậu......haiz.."

Thế giới luôn chuyển động. Có bắt đầu thì cũng có kết thúc.

Một câu chuyện đã bắt đầu và đang tiếp diễn mà chúng ta không hề hay biết.

Không ai nhận ra rằng người được gọi là "Nhân vật chính" đã trở thành "Cựu Nhân vật chính".

Cùng với việc một "Nhân vật chính" mới đã được sinh ra……