Chương 3.3: Điều không ngờ tới! Truyền thuyết đô thị

――Ngày hôm sau.

Tựa như việc "đút lót" Kaede bằng một lon cà phê đã có tác dụng. Vào lúc mà tôi nghĩ rằng, sự phiền phức tại chỗ đựng giày sẽ diền ra thì... tôi lại không thấy sự xuất hiện của Kaede.

"Ahhh Thoải mái hẳn!"

Miễn là không khó chịu từ sáng sớm. Nhưng thế này thì lại có chút cô đơn nha. Tôi tự hỏi những gì tôi nói hôm qua đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của tôi và Kaede hay chưa.

Không phải là tôi không cảm thấy thất vọng. Chà, từ giờ trở đi tôi phải cẩn thận dõi theo với Kaede thất tình đáng yêu.

Nhưng tôi muốn được nhìn thấy anh trai và anh Haru nghiêm túc yêu nhau. Và, hôm nay một buổi học nhàn nhẽ trôi nhanh, cuối cùng cũng đã đến lúc tan học.

Khi tôi đang lấy giày ra khỏi hộp đựng giày và ngồi xổm để đi giày thì một lon cà phê Au Lait đóng hộp đã chắn tầm nhìn của tôi.

Vào lúc tôi đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, tôi đã ngẩng đầu lên và bắt gặp Kaede.

"Cậu biết đấy, tôi không khoái ngọt."

"Hả?"

Lon cà phê trên tay cậu ấy, nó gần mặt tôi đến mức chuẩn bị dính vào làm một với mặt tôi luôn rồi. Cậu ấy không uống nên muốn trả lại tôi à?

"Cậu không cần phải trả lại thứ tôi đã tặng cho cậu đâu. Trước đó, có vài lần tôi bắt gặp bạn mua lon cà phê này mà nhỉ?"

"Bởi vì... tiền bối đã mua cà phê Au Lait nên tôi đã nghĩ anh ấy thích uống. Trong sinh hoạt cậu lạc bộ như một thức uống giải khát.."

"Hả!"

Tôi bất ngờ trợn tròn mắt. Thế thì đó là đồ uống tặng anh trai à. Đúng là một chàng trai yêu thầm nhỉ. Thật vui khi thấy Kaede khi đối xử đáng yêu với anh trai.

Hình ảnh bé bột tôm nhẹ nhàng khiến tim tôi đập thình thịch. Nếu Kaede đến với anh trai, mọi chuyện sẽ diễn ra như trong trò chơi.

Muốn xem trực tiếp quá đi... Từ từ đã, chìm trong ảo tưởng tà răm trước mặt Kaede thì nguy hiểm quá.

Hmm, nhưng mà... chờ chút?

"Anh trai thuộc hội người thích cà phê đen mà ta.. à hiểu rồi. Anh trai từng nói rằng anh Haru thích đồ ngọt nên đã bị ảnh hưởng và vô tình mua Cafe au Lait..."

"Hả?"

Anh trai đã bị ảnh hưởng bởi sở thích của bạn trai của mình rồi. Hửm? Tôi cảm nhận được rằng áp suất không khí đang giảm sút không phanh.

Hơi mơ hồ, nhưng tôi nghĩ mình đã nghe được một giọng nói nhỏ đầy tuyệt vọng. Khi suy nghĩ vẩn vơ tôi đã vô tình chạm mặt với Kaede.

Khuôn mặt cậu ấy đem theo nỗi buồn đến tuyệt vọng.

"À."

Nhìn thấy khuôn mặt này của Kaede, tôi hiểu rồi. Tôi lại vô tình lẩm bẩm suy nghĩ của mình.

Đây là sở thích cá nhân liên quan tới mối quan hệ của anh trai nên chắc chắn đây không phải điều Kaede muốn nghe.

Chờ chút.. vậy là lon cà phê mà Kaede tặng cho anh trai đã được đưa cho anh Haru uống?!

Ôi trời, tội nghiệp quá.. Tôi xin lỗi, rất xin lỗi. Tôi lại nói điều voi bổ rồi!

"À, v-vậy cậu thích cà phê đen nhỉ. Cùng sở thích với anh trai rồi!"

"...Chặc"

Tôi định nói "Câu có cùng sở thích với anh trai của tôi, tình cờ thạt nha" như một lời tiếp theo, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy ngày càng sị xuống.

Ahhhhhh……toang rồi! Quá toang luôn! Tôi nên làm gì đây! Tôi cúi đầu xấu hổ và nhanh chóng tìm cách chữa cháy tình huống.

"À, được thôi! Vậy thì, tôi sẽ đãi cậu thứ gì đó không ngọt! Được rồi, chúng ta đi mua gì đó đi!"

Tôi nắm lấy cánh tay Kaede và đưa cậu ấy đi chỗ khác. Nếu có ai đó nói rằng tôi đã làm cho Kaede khóc ở một nơi có đủ mọi ánh nhìn của mọi người thì sẽ thật kinh khủng!

Tôi kéo tay cậu đi theo tôi cho đến khi chúng tôi đến máy bán hàng tự động, tôi vội vàng mua một cốc cà phê đen nóng.

“Đây, đồ uống này không ngọt chút nào!”

"......"

"Nè!"

Tôi cố đưa nó cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không cử động. Thậm chí cậu ấy không nói chuyện!

Tôi phần nào cần sự hồi âm, im lặng là điều đáng sợ nhất.

“…Hức”

Hửm?

Tôi nghe thấy một tiếng gì đó. Khi tôi nhìn về phía Kaede, có một cảnh tượng khiến tim tôi thót lại.

"Hức"

"Hả!?"

Đó là……

Thời gian như đóng băng khi trái tim tôi tan chảy, Kaede khóc mất rồi! Tuy nhiên, cậu ấy khi khóc thật dễ thương.

Tôi muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của câu ấy khi cậu ấy cố gắng khóc, hoặc điều gì đó tương tự……ahh, sao cũng được.

Việc có lại kí ức kiếp trước khiến tôi trở nên vô liêm sỉ quá.

"Tại sao cậu khóc!? Cà phê đen không hợp sở thích à!? Cola có được không!?”

“Cậu thật phiền phức! Tôi ghét những người như cậu!"

"Hả!? Nãy giờ, cậu khóc vì ghét tôi sao!?”

Tôi không hiểu, nhưng ánh mắt của mọi người nhìn chúng tôi thật đau lòng.

Khuôn mặt buồn bã của một chàng trai xinh đẹp đáng yêu như thiếu nữ đang khóc, ánh mắt phán xét của họ đang nói rằng nghi phạm chính là tôi.

Vô tội, tôi vô tội!

Tôi phải thoát khỏi cái nhìn chằm chằm của họ. Tôi nhìn thấy một chiếc ghế dài ngay phía trước nên tôi kéo cậu ấy theo tôi đến chiếc ghế dài và bắt cậu ấy ngồi xuống.

Tôi ngồi xuống cạnh Kaede và nhìn vào mặt cậu ấy. Ngay cả bây giờ, Kaede vẫn đang cúi miệng khóc.

Tôi thở dài. Chính xác thì tôi phải làm gì đây, ét o ét, cứu tôi với……

"Tôi không hiểu……"

Tôi vô thức lẩm bẩm.

“……Nếu là tiền bối, anh ấy chắc chắn sẽ nhẹ nhàng an ủi tôi.”

Cậu nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được.

“Ồ, tôi xin lỗi, cậu em trai đáng thất vọng lại ở đây.”

"Thực sự là vậy."

Ước gì được giống như anh trai kiêm nhân vật chính. Đúng là nếu là anh trai thì sẽ nhẹ nhàng ôm vai cậu, mới có thể nói những lời an ủi.

Kiểu bao dung bao bọc và xoa dịu bạn ngay cả khi không nói chuyện, đáng tiếc là tôi không có kỹ năng đó.

Nếu đó là điều gì đó "Tôi có thể làm"……Để tôi nghĩ thử xem.

"Rồi sẽ khá hơn thôi"

Tôi đưa tay về phía đầu Kaede và xoa đầu cậu ấy như cách bạn xoa đầu một đứa trẻ.

"Cái gì"

“Cậu không phải đang muốn tôi an ủi sao?”

“Nói đến dịu dàng chính là xoa đầu người khác” là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu. Hoặc có lẽ tôi nên nâng cằm cậu ấy lên và thì thầm, "Đừng khóc, mèo con".

Kaede cứng người vì ngạc nhiên. Phản ứng của câu ấy trông có vẻ thú vị nên tôi tiếp tục xoa đầu cậu.

--Rồi sẽ khá hơn thôi

Khi tôi nói vậy, mặt Kaede đỏ bừng. Cậu ấy giờ trông giống như một quả táo.

Đây là……có lẽ, anh ấy đang cảm thấy xấu hổ? Quá dễ thương!!

Đây là!!

"Vậy đây là Nadepo(*)!"

"Chặc! Đừng có ngớ ngẩn thế chứ."

(*) Thuật ngữ được sử dụng trong game kiểu hậu cung ( harem ), trong đó nữ chính yêu nhân vật chính khi nhân vật chính cười và xoa đầu an ủi nữ chính

Tay tôi đang vỗ về anh ấy đã bị gạt ra khỏi đầu cậy ấy.

"Bực quá. An ủi kiểu gì vậy?"

"Úi"

Kaede nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

“……Haiz, cậu thực sự là em trai của tiền bối à?”

"Đừng thô lỗ như vậy chứ. Khuôn mặt của chúng ta trông giống hệt nhau mà phải không?"

Tôi mỉm cười. Hiện tại, đây là nụ cười thoải mái từ

trước đến nay.

“!……C-chỉ có khuôn mặt của cậu thôi!”

Khoảnh khắc tôi mở mắt ra, cậu ấy đã khuôn mặt đi. Tôi dễ dàng nhận ra đôi tai đỏ bừng của cậu ấy và có cảm giác như chúng còn đỏ hơn trước, cậu ấy lại xấu hổ nữa à?

Nụ cười của tôi trông có đẹp không?

Thở hổn hển! Tôi hiểu rồi!

"Đây là Nicopo(*)!"

(*) Thuật ngữ được sử dụng trong game kiểu hậu cung ( harem ), trong đó nữ chính yêu nhân vật chính khi nhân vật chính cười

"Cậu thật phiền phức! Đừng nói nữa!"

Thiệt tình. Mặc dù lần này tôi đã nhẹ nhàng hơn nhưng tôi vẫn bị mắng.

Tuy nhiên, tôi rất vui khi thấy cậu ấy phấn chấn hơn, có tinh thần để có thể nói chuyện lại với tôi.

Xung quanh mắt cậu ấy vẫn còn đỏ nhưng nước mắt đã ngừng rơi, nên cậu ấy có vẻ ổn.

“Haiz…Tôi cảm thấy như bản thân ngu đi vậy.”

Kaede bình tĩnh lại và bắt đầu uống cà phê đen.

"Đúng như tôi nghĩ, nó rất ngon hơn Au Lait."

"Hmm. Tôi chắc chắn là thích café Au Lait hơn."

“Ai hỏi mà chả lời vậy? Tôi không có hứng thú.”

"Vô tâm ghê."

"Café au lait, tôi nghĩ tiền bối thích nó nên tôi đã thử uống nhưng không hợp. Tiền bối thậm chí còn thay đổi khẩu vị của anh ấy đối với người đó......"

Kaede cúi đầu xuống và lẩm bẩm. Khi tôi nhìn xuống, cậu ấy có một đôi lông mi dài. Nó thật đẹp.

Vẻ dễ thương đã quay trở lại và hiện rõ trên gương mặt cậu ấy hơn một chút. Ngoài ra, cậu ấy còn lẩm bẩm nhỏ nhưng tai tôi vẫn nghe rõ.

Hiện tại cậu ấy đang ghen tị phải không? Tôi nhận ra được đó nha!

"Sao cậu lại cười?"

"Không hề."

"Này, cậu thật kì lạ!"

Cơ mặt tôi căng lên khủng khϊếp, nguy hiểm thật. Kaede đang cười nên bằng cách nào đó tôi vẫn ổn nhỉ, nhưng tôi phải cẩn thận!

"Này, Akira."

"Huh, sao đột nhiên lại gọi tên tôi vậy."

"……Không được sao?"

"Không, không sao đâu. Nhưng cách thu hẹp khoảng cách của cậu hơi nửa vời."

Vì từ trước đến giờ cậu ấy chỉ gọi tôi bằng những biệt danh như “Này” hay “Ê” nên tôi rất ngạc nhiên khi cậu ấy đột nhiên gọi tôi bằng tên.

Trong giây lát, tôi không thể nhận ra Akira là ai.

"Đưa cho tôi Line (*) của cậu đi."

(*) Một ứng dụng nhắn tin ở Nhật.

"Cái gì, không đời nào."

"Hả? Nhanh đưa điện thoại cho tôi"

Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lạnh băng khi tôi từ chối yêu cầu của cậu ấy. Đáng sợ vãi! Cậu ấy đáng sợ vãi linh hồn!

"……Đây."

Đúng như tôi nghĩ, “Sự dễ thương” của cậu ấy lại biến mất tiêu. Tôi đau đớn tôi gục ngã.

“……Tôi đã đổ lỗi cho cậu rồi, tôi xin lỗi. Cảm ơn.”

Khi tôi lục túi để lấy điện thoại ra, tôi nghe thấy một tiếng thì thầm.

"Hửm? Cậu mới nói gì à?"

"......"

"Đừng phớt lờ tôi như vậy chứ!!"

Cậu ấy lấy điện thoại của tôi, gửi lời mời kết bạn, thô bạo đưa lại cho tôi rồi bỏ đi.

※※※

Còn một đoạn ngắn nữa thôi. Cố lênnnnn~

Cách hai bạn nhỏ làm quen hơi ngộ nhỉ. Kiểu vừa quý vừa ghét ý.