Tôi theo Dung Diệc một một nhà hàng Pháp. Đến khi tôi ngồi xuống, tôi vẫn không hiểu gì.
Chuyện gì đang diễn ra vậy nhỉ?
Không phải tôi đến gửi cho anh ta văn kiện à? Sao tôi phải tham gia vào mối quan hệ phức tạp này nhỉ?
Chờ một lúc, đồ ăn đã được dọn ra nhưng Lâm Mạt Mạt vẫn chưa đến.
Dung Diệc đang định cầm dao với nĩa để bắt đầu ăn, tôi vội can ngăn:
"Vẫn chưa đủ người, anh ăn trước có vẻ không ổn?"
Trong mắt Dung Diệc tràn đầy nghi ngờ.
"Em còn hẹn trước với ai khác à?"
Tôi trợn mắt nhìn anh không nói nên lời.
Nghề tay trái của anh ta là đầu bếp à? Sao lại đổ sang cho tôi!
"Ôn Nhược, em có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Nhìn Dung Diệc đặt dao nĩa xuống, nhìn tôi một cách nghiêm túc, tôi buột miệng nói:
"Là ngày Lâm Mạt Mạt trở về Trung Quốc."
【Âu mai gót! Tại sao gần đây vợ tôi luôn nhắc tới Lâm Mạt Mạt? Thậm chí còn quên kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi! Hay cô ấy bị Lâm Mạt Mạt thu hút? Không thể nào... Cô ta là trà xanh, chẳng lẽ cô ấy thích trà xanh già, rồi bỏ lại tôi một mình? Mắt nhìn kém vậy! 】
Trong lòng Dung Diệc đang khóc lóc như ma
Não trái của tôi đang suy nghĩ ---
Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra nhỉ?
Lâm Mạt Mạt không phải bạch nguyệt quang của anh ấy sao?
Sao anh ta biết cô ấy là trà xanh?
Theo diễn biến câu truyện, anh ta và Lâm Mạt Mạt sẽ diễn cảnh "Em chạy trốn, anh theo đuổi, nhưng cuối cùng cũng không thoát được"...
Chẳng lẽ có chuyện gì kỳ lạ xảy ra với Dung Diệc.
Não phải của tôi đang suy nghĩ ---
Kỉ niệm ngày cưới?
Hình như đúng là hôm nay.
Kế hoạch Dung Diệc đề cập là chúc mừng ngày kỉ niệm với tôi?
Tôi ngượng ngùng.
Tôi cười nói ngọt ngào sửa lại: "Đùa thôi, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta đúng chưa? Chồng! Chúc mừng ngày kỉ niệm. Ăn thôi nào."
【Hu hu huuuuuu, vợ tôi gọi tôi là chồng! Giọng vợ tôi còn nghe hay hơn khoản thanh toán của Alipay!】
Giữa dòng suy nghĩa ngập tràn của Dung Diệc, tôi cúi đầu xuống ăn.
Ôn Nhược, mình thật sự đi quá xa rồi...
Thật ngạc nhiên khi anh ta chuẩn bị cẩn thận cho kế hoạch hôm nay, còn mình thì toàn những suy nghĩ lệch lạc.
Nếu trong đồ tráng miệng có giấu một món quà, thì tôi sẽ......
Đợi một chút.
Răng tôi cắn phải cái gì?
Tôi nhỏ nó ra và nhìn nó.
Ớ, là một chiếc vòng cổ!
Ối mẹ ơi!
Anh ta chuẩn bị quà cho tôi thật!
Sau khi lục túi xách, tôi choáng váng khi phát hiện ra... ngoại trừ thẻ ngân hàng màu đen thì không còn gì giá trị. Tôi đúng là cô gái nhà giàu giản dị mà.
Lấy tấm thẻ đen ra, tôi tỏ ra ngầu và đưa nó về phía trước.
"Người giàu như tôi tương đối đơn giản, tặng quà thì cứ trực tiếp đưa tiền là xong. Anh cầm lấy tấm thẻ này đi, hôm nay anh không quẹt thẻ thì không được về nhà!"
Đây có được coi là quà đáp lễ không?
Chiếc vòng cổ dù đắt đến đâu, cũng không đắt bằng số dư của tôi đâu nhỉ?
Tôi lập tức thấy thoải mái.
【Dù hơi rườm rà nhưng... đây là lần đầu tiên vợ tôi tặng quà cho tôi... Tôi phải mua một chiếc hộp để giữ tấm thẻ này.】
【Tôi gần như quên mất là tôi còn chưa bàn chuyện ly hôn với vợ.】
Dung Diệc chuẩn bị tinh thần một lúc, cuối cùng nói:
"Ôn Nhược, một năm vừa qua thật tuyệt vời khi ở bên em, em có muốn..."
"Anh Diệc?"
Đang nói giữa chừng, anh bị một giọng nữ nhẹ nhàng cắt ngang.
Lâm Mạt Mạt.
Tình huống gì đây?!
【Tình huống gì đây?!】
Tại sao cô ấy lại ở đây?!
【Tại sao cô ta lại ở đây?!】
Tôi và Dung Diệc đồng thanh.
"Đã lâu không gặp. Đây là chị dâu của tôi đúng không?"
Nghe lời cô ấy nói, tôi hơi lo lắng một chút.
Tới đi tới đi, bạch nguyệt quang nhắm tới tôi với thái độ thù địch nào.
Tiếp theo, cô ấy sẽ cô ấy sẽ làm ra tình huống xấu hổ. Cô ngồi xuống cạnh Dung Diệc, nhờ anh bóc vỏ tôm, vỏ cua cho cô.
Bởi vì Dung Diệc vẫn còn hận bạch nguyệt quang đã bỏ rơi mình, nên anh ta mặc kệ không nghe.
Bạch nguyệt quang nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ rồi nói với anh---
"Anh Diệc, anh còn trách em sao, chúng ta có thể quay lại như xưa không?"
Không ngờ, dưới cái nhìn trong veo của tôi, Lâm Mạt Mạt lại nói:
"Truyện cổ tích của ai chưa được đóng lại đàng hoàng, để chị dâu xinh đẹp của tôi trốn thoát vậy?"
Vừa nói, cô vừa ngồi xuống cạnh tôi, nắm tay tôi một cách trìu mến.
"Chị dâu của em nhìn từ xa thật xinh đẹp, nhưng khi đến gần, hóa ra chị lại là một mỹ nhân vô đối thủ! Em thực sự ghen tị với anh trai Diệc của em! Có thể thức dậy nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của chị mỗi ngày."
Tôi: "Hả???"
Tôi phải nói gì.
Tiểu Bạch Hoa* này là bạch nguyệt quang? Như trong cốt truyện gốc nói nhiều về cô ấy thường là trong sáng và thánh thiện.
*Tiểu Bạch Hoa (小白花女): Chỉ một người dáng vẻ yếu đuối, khổ sở đáng thương, xinh đẹp như hoa, nhưng hở một chút là rơi nước mắt nhưng sâu bên trong lại là kẻ âm hiểm, độc ác, thường thông qua vẻ ngoài yếu đuối của mình để lấy được sự đồng cảm.
Cô ấy có biết làm trà xanh không?
Chắc là trà xanh này nhầm đối tượng rồi...
Nhìn vào tình huống này đi.
Cô ấy làm như thế này thì sẽ không có được nam chính...
Cốt truyện sẽ ngày càng đi chệch hướng.
Theo như nội dung thường gặp của tiểu thuyết mạng, thì tình huống hiện giờ của tôi---
Vị tổng tài lạnh lùng trở nên nhiều lời.
Nữ chính Tiểu Bạch Hoa biến thành trà xanh cực ngầu.
Tôi là người duy nhất còn đang loay hoay với kế hoạch ly hôn để nhường chỗ cho nữ chính.
Điều này có hợp lý không nhỉ?
Thế giới này sẽ không sụp đổ chứ?
Nếu nó sụp đổ...
Tôi sẽ phải quay lại thế giới cũ.
Tôi không muốn đánh mất cuộc sống vô tri và hạnh phúc của tiểu thư nhà giàu đâu