Chương 2

Ba ngày tiếp theo, tôi không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện với Dung Diệc.

Vào buổi sáng ngày Lâm Mạt Mạt trở về Trung Quốc, tôi bị đánh thức bởi giọng nói của Dung Diệc.

【Đây là phấn vợ tôi sẽ dùng hôm nay, làn da trắng trẻo của vợ tôi, sống mũi cao và cái miệng nhỏ nhìn thật muốn hôn... Hôn cô ấy chắc thoải mái lắm... Dù sao thì cô ấy vẫn chưa tỉnh nhỉ?】

【À không được, tôi còn chưa đánh răng, tôi không thể để cái miệng hôi hám của mình làm vấy bẩn vợ tôi thơm tho được!】

Nói xong anh đứng dậy đi rửa mặt.

Tôi mở mắt không nói nên lời.

Thật tốt nếu như có một cái công tắc lúc đọc suy nghĩ...

Anh ta có nhiều niềm vui vậy, sao mấy năm nay không như thế mà toàn gò ép mình vậy nhỉ?

Khi tôi thức dậy và ăn sáng, tôi hỏi anh:

"Hôm nay anh có kế hoạch gì không?"

Anh đặt cốc cà phê đen của mình xuống.

【Haiz - thật cay đắng - còn đắng hơn cả cuộc đời bị vợ bỏ rơi——】

Anh ta tích chữ như vàng, chỉ nói: "Có."

Chắc chắn rồi, anh định đón ai đó ở sân bay mà.

Tôi có chút không vui.

Trong lòng nghĩ đến tôi, nhưng anh ta lại đi gặp bạch nguyệt quang của anh ta.

Đồ đàn ông tồi đều là bạch tuộc*?

(*Nghĩa ở đây tương tự như với bắt cá hai tay.)

"Vậy trước anh cứ xong việc đi, xong thì đi ly hôn."

Dung Diệc kinh ngạc mất hai giây, sau đó gật đầu.

Tiếp đó anh lấy áo khoác và đi ra ngoài.

Trước khi anh ta đi ra ngoài, tôi dường như nghe thấy tiếng thứ gì đó bị vỡ.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.

Cái gì vậy nhỉ?!

Dung Diệc đã đi ra ngoài được ba tiếng.

Khi đưa Lưu Lưu đi dạo, tôi nghĩ giờ này chắc anh ta đã đi đón Lâm Mạt Mạt rồi.

Sau đó, cảm xúc cũ từ từ quay lại rồi vượt qua tầm kiếm soát. Thậm chí có thể có phóng viên vô tình chụp được ảnh hai người họ cùng nhau vào khách sạn đến tận sáng hôm sau.

"Lưu Lưu, nếu cha mẹ ly hôn, con theo theo ai?"

Tất nhiên là con chó phớt lờ tôi.

Nó nghiêng đầu, đôi mắt nhìn tôi đầy sự ngu ngốc.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Dung Diệc gọi:

"Ôn Nhược, giúp anh mang văn kiện đến công ty, văn kiện nằm trên cùng ở trong ngăn kéo thứ hai."

"Công ty?"

Tôi choáng váng.

Dung Diệc đến công ty? Không phải anh ta nên đi cùng Lâm Mạt Mạt sao?

Tôi vào nhà trong khi suy nghĩ đến việc đó.

Khi tìm thấy văn kiện Dung Diệc cần trong phòng làm việc, tôi ngẩng đầu lên và tình cờ thấy bức ảnh ở trên bàn làm việc---

Đây là ảnh cưới của Dung Diệc và tôi.

Tôi cau mày, có điều gì đó không đúng.

Tôi nhớ rõ trước đây trên bàn làm việc là ảnh của Lâm Mạt Mạt. Nó được thay đổi lúc nào?

Hình như từ lúc nghe được tiếng lòng, cốt truyện bắt đầu không đi đúng hướng như trong trí nhớ của tôi.

Tôi mơ hồ lo lắng.

...

Đến trước cửa văn phòng của Dung Diệc.

Còn chưa kịp mở cửa bước vào, tôi đã nghe thấy tiếng khóc lóc bên trong.

【Ly hôn ly hôn, vợ tôi ngày nào cũng nhắc tới chuyện ly hôn, tôi không tốt à? Con trai Lưu Lưu của tôi cũng cho theo họ Ôn của vợ rồi, nếu cô ấy muốn tôi có thể đổi thành họ Ôn! Ôn Diệc...Ừ thì... Một cái tên xui xẻo... Nhưng vì vợ, tôi có thể lấy nó làm trò đùa!】

【Hu hu hu, tôi đang không vui mà vẫn phải đi làm. Tôi không thích đi làm chút nào, cũng không thích đến công ty, tôi chỉ thích làm abcxyz với vợ mình thôi!】

【May mắn là tôi thông minh lừa được vợ mang giấy tờ đến cho tôi, thực chất đống văn kiện đó không còn tác dụng từ lâu. IQ tôi cao thế cơ mà, tôi xứng đáng kiếm được nhiều tiền.】

Tôi nhìn tập văn kiện trên tay, nhướng mày.

Anh ta đúng là đồ gà om---

Vừa da^ʍ tặc, vừa nhàm chán, vừa ngu ngốc.

Tôi mở cửa bước vào, nhìn Dung Diệc loay hoay trả vờ nghiêm túc.

Tôi dường như nhìn thấy hình bóng tôi khi còn đi học, tôi trốn đi chơi không làm bài tập về nhà. Đột nhiên mẹ tôi bước vào đúng lúc khiến tôi lúng túng.

Sau khi đặt văn kiện lên bàn, tôi cúi xuống nhặt máy bay giấy vừa hạ xuống đất, đặt trước mặt Dung Diệc.

Nói kháy: "Ở công ty giấy tờ không đủ, có cần về nhà lấy thêm mang đến để gấp máy bay không?"

"Em nói gì, anh không hiểu."

Dung Diệc ngồi thẳng người, lúng túng giả vờ nghiêm túc với tôi.

Nhưng hai dái tai lại đỏ đến mức như muốn chảy máu.

【Rồi xong, hình tượng của tôi... Tôi là một tổng tài lạnh lùng, tôi phải nói "Nữ nhân, em đang đùa với lửa" và "Tôi nói là không, nhưng cơ thể của tôi rất thành thật" như một câu thần chú. Còn phải luôn ghi nhớ tư thế ôm eo dồn cô ấy vào tường hay đè xuống giường . Hình tượng của tôi không được bộc lộ cảm xúc hay giải thích điều gì. Vậy mà giờ... Máy bay giấy! Thật xấu hổ. Liệu có ai thích tổng tài với tính cách thật của mình? Tôi phải làm gì nếu không thể quyến rũ vợ mình? Hu hu hu huuuuuuuuu...】

Thực sự không thể nghe nổi tiếng lòng của Dung Diệc.

Để ngăn anh ta tiếp tục suy nghĩ lung tung, tôi nhanh chóng chuyển đề tài.

"Hôm nay anh có kế hoạch gì khác không?"

Dung Diệc nhìn đồng hồ rồi gật đầu.

"Ừm, có."

Nói xong, anh đứng dậy và bước ra ngoài.

Tôi nhìn bóng lưng anh đầy ngưỡng mộ.

Hay thật!

Anh lười biếng trong khi người khác đang làm việc chăm chỉ?

Anh về sớm trong khi người khách phải tăng ca?

Tôi đang thở dài, Dung Diệc đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn tôi

"Sao em còn đứng đấy? Đi theo anh."

Tôi nhìn xung quanh.

Không có ai.

Anh ta đang nói chuyện với tôi à?

Anh ta đi gặp riêng bạch nguyệt quang, còn dẫn tôi - người vợ đầu tiên của anh ta - đi cùng?

Muốn tôi cổ vũ cho bọn họ à?!

Hành động này của anh ta làm tôi không lường trước được mà hứng thú.

"Em đi theo có vẻ không thích hợp?"

"Không, sẽ không thích hợp nếu em không đi."

À... Cái này.

Anh ta đã nói vậy.

Nếu không đi xem náo nhiệt, thì đúng là ngu quá rồi.