Chương 7

Vẻ mặt Thẩm Đông Dã tràn đầy sự ghét bỏ: “Tránh ra một bên đi, cậu làm tôi bị ngạt chết rồi.”

Trong lúc này, tôi vẫn luôn cố gắng học tập.

Vì để đạt được hiệu quả tốt nhất trong thời gian ngắn nhất, tôi bắt buộc phải liên tục dò tìm phương pháp học tập tốt nhất đối với bản thân.

Có lúc Thẩm Thanh Dã không có mặt, tôi sẽ cầm đề thi đi hỏi Gia Di.

Sau đó, tôi phát hiện ra, số bài tập Gia Di không thể giải ra càng lúc càng nhiều.

Thật ra tôi rất lo lắng cho cô ấy, cũng đã khuyên cô nàng nhiều lần.

Nhưng Gia Di vẫn luôn đắm chìm trong tình yêu, không có cách nào tự kiềm chế bản thân.

Đến tháng tư, trường học tôi làm lễ kỷ niệm ba mươi năm ngày thành lập trường, chuẩn bị rất chu đáo.

Trường học mời rất nhiều cựu học sinh đến, mỗi khối đều phải biểu diễn hai tiết mục.

Lý Lãng nói với Thẩm Đông Dã: “Cậu làm tiết mục ca hát đi.”

Thẩm Đông Dã xoay bút: “Đơn ca không có ý nghĩa, tìm một bạn nữ song ca với tôi đi.”

Trong chớp mắt, dường như tôi và tất cả bạn nữ trong lớp đều ngẩng mặt lên nghe ngóng.

Lý Lãng cười tủm tỉm: “Tôi song ca với cậu.”

Thẩm Đông Dã liếc cô ta một cái: “Không phải cô muốn khiêu vũ sao?”

Thật ra, Lý Lãng đã học ba lê rất lâu, lần này nhất định sẽ ra mặt biểu diễn. Ý của Thẩm Đông Dã chính là, nếu như cậu ta vừa ca hát lại vừa khiêu vũ, chính là chiếm hết chỗ lợi của người khác.

Cậu ấy đã quyết định bài hát, là bài “Mộng Tưởng Lúc Ban Đầu” của Phạm Vĩ Kỳ.

Bài hát này siêu phù hợp với học sinh cấp ba, ý nghĩa chính là tích cực hướng về ánh mặt trời ở phía trước.

Thật ra là Lý Lãng muốn để Gia Di hát, nhưng mỗi ngày Gia Di tan học đều chạy đi tìm Lương Bình, đối với việc song ca này không hề có chút hứng thú nào.

Buổi tối này hôm đó, khi tôi vừa tắm vừa ngân nga ca khúc này, giọng hát có đôi lúc không khống chế được.

Cho đến khi ra ngoài, tôi phát hiện chị gái mình đang dựa vào cạnh cửa.

Tôi hỏi chị ấy: “Có phải em hát khó nghe quá không?”

“Cũng được, nếu luyện tập nhiều chắc là có thể lên sân khấu.”

Ngày hôm sau, sau khi tan học, Lý Lãnh hỏi: “Trong các cậu, có ai muốn tham gia song ca không?”

Rất nhiều nữ sinh muốn thử, nhưng không ai dám làm người đầu tiên đứng ra.

Nếu tôi lạc hậu một chút, cơ hội này chắc chắn sẽ không thuộc về tôi.

Nhưng đến bây giờ, tôi giơ tay lên: “Tôi muốn thử xem!”

13.

Dường như tất cả mọi người ở trong lớp đều kinh sợ, ngay cả Gia Di cũng kinh ngạc nhìn tôi, âm thầm dựng ngón tay cái lên.

Thẩm Đông Dã khẽ cười một cái: “Được, vậy chọn cậu ấy.”

Mặt mày Lý Lãng lạnh lùng: “Từ trước đến giờ chúng ta chưa từng nghe qua việc cậu ấy biết hát, nếu như không dễ nghe…”

Thẩm Đông Dã nhướng mày: “Vậy thì sao, có tôi ở đây, sao có thể khó nghe?”

Cậu ấy khi đó, còn là thiếu niên kiêu ngạo, điên cuồng.

Tôi và Thẩm Thanh Dã sẽ dành thời gian cùng nhau tập luyện.

Nghỉ trưa, sau giờ tan học, hay là trong lúc học thể dục,...

Lúc đầu, tôi cũng rất khẩn trương, nhưng bị cậu ấy nhìn chằm chằm một lúc, trái tim nhỏ của tôi liền nóng bừng lên.

Hoàn toàn không có tí nhịp nhàng.

Thẩm Đông Dã quả thực phát điên lên: “Tôi mạnh miệng như thế thôi, Lê Lâm Lâm, cậu cũng không thể lơi lỏng như vậy được,...”

Ngoại trừ những lúc luyện tập cùng nhau, thì những lúc trên trường, khi đi tắm, trước khi ngủ, lúc nào cũng nhẹ nhàng ngâm nga.

“Đem nước mắt giấu trong lòng

Sẽ trở thành sự dũng cảm

Thời gian có thể làm ta mỏi mệt

Nhắm mắt lại ngửi được một mùi thơm.”

….

Bài hát này thật sự thích hợp với tôi, giống như viết ra vì tôi vậy.

Rất nhanh, ngày kỷ niệm thành lập trường đã tới.

Trường học thuê trang phục diễn chuyên nghiệp cho chúng tôi, còn mời thêm chuyên viên trang điểm.

Lúc trang điểm, tôi vẫn luôn thiếu kiềm chế nhìn về phía Thẩm Đông Dã ở bên cạnh.

Một chị gái cười nhẹ bên tai tôi: “Không sao đâu, yên tâm, chị nhất định sẽ trang điểm cho em đến xinh đẹp tuyệt trần.”

Mặt tôi đỏ lên, nhẹ giọng giải thích: “Em không biết chị nói gì cả.”

Trang điểm xong, trong lúc tôi thay xong bộ váy trắng, vừa lúc ấy, Thẩm Đông Dã cũng quay người lại.

Trời đẹp tháng tư, vừa lúc bạch ngọc lan nở.

Cậu ấy mặc âu phục, nhìn về phía tôi cười: “Lê Lâm Lâm, cậu giống như biến thành một người khác vậy.”

Toàn thân tôi ửng đỏ lên, cùng với…

Trong ánh mắt tôi, là hình ảnh cậu ấy đang mỉm cười.

Khi tôi từ cánh gà đi ra, Lý Lãng ngây người.

Gia Di càng khoa trương hơn nữa, cô ấy hô lên: “Lâm Lâm, cậu đẹp quá, giống như tiên nữ chạy ra từ rừng rậm á.”

Lý Lãng không phục: “Nhờ trang điểm thôi.”

Gia Di tức giận với cậu ta: “Nhưng cũng nhờ Lâm Lâm của chúng ta xinh đẹp sẵn rồi. Nhìn cái eo nhỏ này đi, đôi chân dài này nữa,...”

Thẩm Đông Dã cũng nhìn qua.

Chắc là mặc đồ quá dày, trên mặt cậu ấy cũng có chút ửng hồng.

Cả người tôi nóng bừng lên, đẩy Gia Di một cái: “Không xấu là được rồi.”

Cho đến lúc lên sân khấu, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Thẩm Đông Dã cổ vũ tôi: “Không có việc gì, cậu xem những người ngồi phía dưới như một đám đầu tôm là được!”

Nhưng vẫn xảy ra sự cố.

Khi biểu diễn được một nửa, đột nhiên nhạc đệm bị mất đi. Không có nhạc, giọng hát của tôi lộ ra hoàn toàn.

Trong một khắc kia, trước mắt tôi trở nên trống rỗng, lỗ tai vang lên tiếng ầm ầm, giọng hát của tôi run lên. Không còn nhớ được một từ nào cả.