Chương 6

11.

Tôi hoảng sợ, liên tục lùi vài bước.

Gia Di dùng gậy gold trên bàn đập lên người hắn: “Tránh sang một bên, đừng có động tay động chân.”

Tôi giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Có lẽ, Lương Bình cũng phát hiện tôi không thoải mái, hắn đánh hai lần rồi buông gậy gold.

“Vậy tôi đưa em gái về trước.”

Tôi không dám ngồi mô tô nữa, đi dọc theo bờ sông, cùng Gia Di trở về.

Gia Di rất kích động: “Lương Bình có đẹp trai không? Anh ấy giống như nam chính mạnh mẽ, đẹp trai trong truyện tranh vậy.”

Tôi chần chờ vài giây, quyết định nói đúng suy nghĩ của mình: “Gia Di, mình thấy cậu và anh ta không phải người chung một thế giới, lần này cậu thi không tốt có phải tại anh ta hay không?”

Ý cười trên mắt Gia Di vụt tắt: “Lâm Lâm, cậu không hiểu đâu. Mẹ mình mỗi ngày đều ép buộc mình học, chỉ cần mình không đạt được hạng nhất thì trong mắt bà ấy mình chính là người tệ hại, rác rưởi. Mình thật sự…”

Cô ấy vùi khuôn mặt vào hai lòng bàn tay, giọng nói nghẹn ngào: “Mình thật sự, không giống như cậu nghĩ.”

“Mình thấy bản thân không hít thở nổi, khi ở cùng Lương Bình mình mới cảm thấy tự do và vui vẻ.”

Ngày hôm đó, chúng tôi không đạt được ý nghĩ chung với vấn đề này.

Trong kỳ nghỉ đông, Gia Di và dì Giả cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Có nhiều đêm, lúc tôi ra ngoài ném rác, nhìn thấy dì Giả đang đi lòng vòng ở ngoài cổng tiểu khi, đi tới đi lui không ngừng.

Dì ấy nói mình ăn nhiều, muốn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm. Nhưng tôi biết, dì ấy đang đợi Gia Di về nhà.

Qua bốn năm này, Thẩm Đông Dã đột nhiên đến nhà tôi mua bánh bao.

Lúc ấy, đầu tóc tôi rối xù, khuôn mặt bị hơi nóng của nồi hấp phả lên bỏ bừng, trên người còn đeo một cái tạp dề màu đỏ caro.

Khó coi muốn chết. Lúc nhìn thấy cậu ấy, tôi hận không có một cái lỗ để chui xuống.

Quả thật là màu u ám nhất trong phong cảnh xin đẹp của mùa đông.

Cậu ấy tươi cười chào hỏi tôi, lúc nói chuyện thở ra một làn khói trắng: “Những cửa hàng trên đường đều đã đóng cửa, tôi đi mười phút mới tìm được chỗ này.”

Tôi đem bánh bao cậu ấy chọn đưa cho cậu ấy, kiên quyết không lấy tiền.

“Coi như là cảm ơn cậu giảng bài cho tôi.”

“Tôi nhớ rõ nhà cậu còn có chị gái và em trai mà, tại sao có một mình cậu ở đây?”

“Chị gái tôi học mười hai, em trai thì lười biếng.”

Cậu ấy nhíu mày: “Như vậy sao được chứ, tôi giúp cậu. Lê Lâm Lâm, cậu đừng hiền lành, cam chịu như vậy nữa.”

Hôm đó, sau khi dọn dẹp quán, tôi đã suy nghĩ rất lâu.

Nhân lúc ba mẹ không ở nhà, tôi cầm một cái chày cán bánh đi tìm em trai, bắt nó làm giúp tôi.

Thằng bé sợ ngây người. Bởi vì từ trước đến nay, đều là nó trèo lên đầu tôi tác oai tác quái.

Nó tức giận đến bật khóc: “Chờ ba mẹ trở về, em nhất định nói bọn họ đánh chị.”

“Cậu còn là học sinh tiểu học sao, đυ.ng chuyện chỉ biết đi mách lẻo!” Tôi giơ chày cán bột lên: “Vậy tôi đánh cậu trước.”

Nhưng tôi cũng không đánh thằng bé.

Bắt đầu từ hôm đó về sau, thằng bé cũng ngoan ngoãn làm việc trong tiệm, vì thế tôi cũng có một chút thời gian rảnh rỗi để học tập.

Thời gian nghỉ đông qua đi, chúng tôi phải điều chỉnh chỗ ngồi lần nữa.

12.

Lần này, người đứng hạng hai là lớp phó học tập Trương Siêu, Thẩm Đông Dã mời cậu ấy ngồi chung một bàn.

Nhưng tôi, lại đổi đến chỗ trước mặt cậu ấy.

Vị trí đó ngồi gần cửa sổ, bên ngoài có một hành lang nhỏ, là nơi thầy Trương hay đứng đó nhìn lén lớp tôi.

Tôi làm lá chắn.

Tôi đặt sách vở xuống, suy nghĩ xem nên chào hỏi bạn mới như thế nào.

Phía sau, đột nhiên có người dùng bút chọc lưng tôi.

Vừa quay đầu lại, tôi đã thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Đông Dã: “Lê Lâm Lâm, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Không phải trùng hợp. Đây là nỗ lực không ngừng của tôi, là kế hoạch được tôi tính toán tỉ mỉ mới đổi lại được…

Đến gần cậu một chút.

Lý Lãng ngồi ở sau lưng Thẩm Đông Dã. Nhìn chúng tôi trò chuyện với nhau, cậu ta sắp tức chế rồi.

Sau khi hết tiết, cậu ta nói với tôi: “Lê Lâm Lâm, kỳ thi cuối kỳ này là do cậu may mắn, lần kiểm tra tiếp theo tôi không tin cậu có thể tiếp tục mèo mù vớ được cá rán.”

Nửa học kỳ đổi chỗ một lần, tôi không buông lỏng được.

Nếu như cậu ấy xuất sắc như vậy thì người con gái ở bên cạnh cũng phải vô cùng ưu tú.

Nếu mỗi ngày không xuất hiện trước mắt cậu ấy, tôi sợ rằng cậu ấy sẽ quên đi tôi ngay.

Tôi vất vả tiết kiệm số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình, lén lút đi duỗi tóc.

Cũng mua rất nhiều kẹp cài tóc xinh đẹp.

Đi siêu thị ngửi qua từng loại dầu gội, liên tục chọn lựa.

Tôi khắc chế cơn lười biếng của mình, mỗi ngày đều sử dụng dầu xả.

Một ngày nọ, sau khi đổi dầu gội, cái mũi chó của lớp phó Trương siêu phát hiện ra: “Mùi gì vậy, thơm quá!”

Thẩm Đông Dã lắc cái cổ, cuối cùng ngửi đến trên đuôi tóc tôi, cười: “Là dầu gội của Lê Lâm Lâm, mùi hoa sơn chi.”

Có trời mới biết, trong một khắc đó, trái tim tôi đập nhanh đến sắp văng ra ngoài.

Không!

Chỉ là tôi khẩn trương thôi, trong lòng càng âm thầm vui vẻ nhiều hơn.

Bởi vì tất cả chuyện này đều do mình âm thầm tìm ra, rốt cuộc cậu ấy cũng phát hiện ra.

Hôm sau, Lý Lãng cũng cố ý đem tóc đuôi ngựa phất tới phất lui trước mặt Thẩm Đông Dã: “Này này, tớ cũng đổi dầu gội đó.”