Chương 5

Em trai tôi há to mồm ăn cơm, chị gái nhíu mày: “Lâm Lâm mới có mười sáu.”

Bà nội tôi trừng mắt: “Như vậy thì làm sao, lúc ta mười sáu tuổi đã lấy chồng rồi.”

Cả quá trình, ba mẹ tôi đều không hề nói chuyện.

Im lặng, chính là đồng ý.

Từ nhỏ đến lớn, đã rất nhiều lần như vậy, bọn họ luôn dùng sự im lặng để bắt buộc tôi hết nhường rồi lại nhịn.

Tôi biện hộ cho mình: “Con vẫn luôn rất cố gắng học hành.”

Giọng nói của bà nội tôi lớn hơn nữa: “Cố gắng thì có ích gì, bản thân cô không có thiên phú học tập. Cô như vậy chính là không hiếu thuận, không biết thông cảm cho ba mẹ cô dù chỉ một chút.”

Mẹ tôi cũng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: “Cả ba con đều cùng nhau đi học, gánh nặng của mẹ và con con cũng rất lớn. Nhìn thành tích hiện tại của con, thật sự không có hy vọng vào được đại học tốt…”

9.

Lại là tôi.

Vẫn luôn là tôi!

Những uất ức được tích lũy nhiều năm như vậy, giây phút này giống như sóng biển đến cuồn cuộn.

“Tất cả đều là con của ba mẹ, vậy tại sao mỗi lần cần chịu thiệt đều là con phải hy sinh? Tết đến không có quần áo mới, ngày mưa không có ai đến đón, chỉ có mình con không có phòng của riêng mình. Bây giờ, hiếu thuận cũng là trách nhiệm của một mình con… Dựa vào cái gì phải như vậy!”

Dựa vào cái gì, tại sao chỉ có một mình tôi không được yêu thương.

Đối mặt với những lời chất vấn lạnh lùng của tôi, ba tôi buông đũa xuống, không kiên nhẫn nói: “Tại chính cô không được việc, còn có thể trách chúng tôi?”

“Như vậy đi, tôi cũng không yêu cầu cao, nếu như lần này cô có thể xếp hạng hai mươi của lớp, cô có thể tiếp tục đi học.”

Kỳ kiểm tra lần trước, tôi xếp hạng bốn mươi.

Nói cách khác, lúc này tôi nhảy nhảy một lần hai mươi hạng.

Làm sao có chuyện dễ dàng như vậy được.

Dày vò vài ngày, cuối cùng cũng đến ngày nhận phiếu điểm.

Tôi gặp Lý Lãng ở cổng trường.

Cậu ta vui vẻ bước từ trên xe gia đình xuống, nhìn thấy tôi, trong nháy mắt liền cảm thấy buồn bực.

Đáy mắt cậu ta nổi lên một trận trào phúng.

“Trước đây cậu luôn kiếm cớ học tập, hai ba ngày đều quấn lấy Thẩm Đông Dã, nhưng bây giờ có kết quả rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ biết được là do cậu chứ không phải do năng lực.”

“Lê Lâm Lâm, cậu luôn đội sổ như vậy, đừng có làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Bạn của Lý Lãng bước lên: “Này, dù sao thì học kỳ sau cậu ta cũng không phải bạn cùng bàn với Thẩm Đông Dã nữa.”

Bất kể là người nhà hay bạn học, không có ai trong bọn họ tin tưởng tôi đã cố gắng học tập.

Khi tôi và Lý Lãng đến cũng đã muộn.

Sau khi ngồi xuống, thầy Lý nhìn lướt qua, nói: “Được rồi, mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, bây giờ thầy sẽ phát phiếu điểm ra.”

“Có một số bạn học thụt lùi rõ ràng, trong kỳ nghỉ này nhất định phải tìm hiểu rõ nguyên nhân, điều chỉnh thái độ lại thật tốt.

Thụt lùi, không phải là tôi chứ.

Tôi theo bản năng nắm chặt tay của Thẩm Đông Dã.

Cậu ấy bị đau, nghiêng đầu nhìn tôi: “Yên tâm đi, cậu nhất định có tiến bộ, ít nhất cũng nhảy lên mười hạng!”

Nếu tôi chỉ lên có mười hạng…

Học kỳ sau không những không thể làm bạn cùng bàn với cậu ấy, mà thậm chí làm bạn học bình thường cũng không thể nữa!

Cuối cùng, phiếu điểm cũng được phát tới tay tôi, tôi nôn nóng tìm kiếm tên của mình.

Từ hàng đầu nhanh chóng nhìn xuống.

Người mười bảy, không phải tôi…

Người mười tám, cũng không phải tôi…

Người mười chín, vẫn như cũ, không phải tôi…

10.

Thì ra, vẫn không thể đạt được!

Tôi đã thực sự rất nỗ lực.

Tâm trạng tôi chán nản đến cực điểm: Có lẽ, đây là số mệnh đã định.

Tôi nhìn về người bên cạnh, Thẩm Đông Dã đang cúi đầu xem phiếu điểm, miễn cưỡng cười một cái, nhẹ giọng nói: “Thẩm Đông Dã, tôi làm kiểm tra quá kém, có khả năng phải nghỉ học…”

Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào phiếu điểm: “Cậu xếp hạng hai mươi của lớp, một lần kiểm tra nhảy hai mươi hạng, như vậy còn chưa tiến bộ, muốn thôi học?”

“Đầu óc cậu không phải phát sốt rồi chứ?”

Tôi ngây ngốc một hồi: “Cái gì, cậu nói tôi được hạng mấy?”

“Hạng hai mươi của lớp, 192 toàn khối.”

Tôi nhanh chóng cúi đầu, tự hào nhìn về số thứ tự hai mươi.

Nhìn qua phải, ba chữ Lê Lâm Lâm, phát sáng giống như vàng.

Nước mắt tôi không kiềm được, “ba” rơi xuống.

Tôi làm được.

Tôi thật sự có thể làm được!

Tôi nghẹn ngào mở miệng: “Thẩm Đông Dã, cảm ơn cậu vẫn luôn dạy bù cho tôi.”

Cậu ấy cười khúc khích: “Có như vậy đã khóc rồi? Nếu như sau này nhảy được năm mươi hạng, có phải sẽ gọi tôi là bố không?”

Tôi nín khóc, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.

Mẹ tôi cầm phiếu điểm lật tới lật lui: “Cái này không phải con làm giả chứ, chỉ hơn hai tháng, tại sao con tiến bộ như vậy được?”

Ba tôi uống ngụm trà, cuối cùng nói: “Ba gọi cho chủ nhiệm của con hỏi thăm một chút.”

Ông ấy lấy cái điện thoại Nokia ra, bắt chước theo dì Giả nói chuyện với thầy chủ nhiệm qua điện thoại.

Thầy Trương ở trong điện thoại khen tôi không ngớt miệng: “Lê Lâm Lâm đúng là bắt đầu kém, nhưng lại vô cùng ham học, dù bây giờ tiến bộ nhưng trong kỳ nghỉ đông cũng không được để con bé thả lỏng quá mức…”

Ba tôi ngắt lời của thầy Trương đang nói không ngừng, ông ấy đáp tùy tiện ha, ba câu sau đó tắt điện thoại, liếc nhìn tôi một cái: “Lâm Lâm, lúc này ba mẹ làm việc ở cửa hàng thực sự rất mệt, con đi theo chúng ta học một cái nghề không có gì là không tốt…”

Tôi siết chặt nắm tay: “Con muốn đi học, các người đã đồng ý với con, muốn nói nhưng không giữ lời.”

Mẹ tôi xụ mặt: “Con bé này, tại sao một chút thông cảm cho chúng ta cũng không có? Nhiều năm như vậy, chúng ta đều phí công nuôi dưỡng con sao!”

Ta tức đến đỏ mắt, cãi cọ với bọn họ một trận.

Tức giận đến cơm chiều cũng chưa ăn.

Buổi tối, chị gái tôi tự học xong đã về nhà.

Mẹ tôi làm đồ ăn khuya cho chị ấy, còn oán giận với chị ấy, nói tôi không nghe lời, tùy hứng, cáu kỉnh.

Chị tôi tùy tiện nói: “Hay là mẹ làm thêm cho con bé một phần đi.”

Mẹ tôi ngẩn ra.

Chị tôi vừa ăn vừa nói: “Con vừa học đại học cũng có thể làm việc, học phí cũng có thể vay được.”

“Nếu Lâm Lâm muốn đi học, thì cứ cho nó đi đi.”

Ba mẹ tôi đồng ý.

Tôi đứng ở cửa phòng chị gái, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Chị ấy đang làm bài, cũng không ngẩng đầu: “Không cần cảm ơn, em tự sống tốt cuộc đời của mình là được rồi.”

Chuyện bên này của tôi đã tạm ổn. Nhưng Gia Di lại xảy ra vấn đề.

Lần này cô ấy thi không tốt, trong lớp rớt xuống mười hạng, xếp hạng 98 toàn khối.

Lúc thầy Trương nói học sinh đi lùi, thật ra là nói cô ấy.

Dì Giả cực gì tức giận.

Lúc Gia Di đến tìm tôi, đôi mắt đã đỏ hồng, trên mặt còn có hai dấu bàn tay hồng hồng.

Cô ấy kéo tôi đi ra ngoài: “Lâm Lâm, cậu đi dạo với mình đi.”

Cô ấy đi tìm một cái điện thoại công cộng gọi điện.

Qua một hồi, một tiếng gầm rú ù ù vang lên.

Có một người thanh niên đầu tóc nhuộm nâu, cưỡi trên mô tô đến đây.

Hắn tên là Lương Bình, là một học sinh phổ cập ở phía Đông.

Gia Di thuần thục bò lên mô tô của hắn, một tay ôm lấy eo Lương Bình, một tay kéo tôi ngồi ở phía sau.

“Lâm Lâm, mau lên đi.”

Xe máy ở trên đường cái đông đúc chạy như bay, ngọn gió lạnh lẽo thổi trực tiếp vào mặt tôi, rất mạnh.

Gia Di thét chói tai để phát tiết tâm trạng, mà đầu óc của tôi lúc này đã bị gió thổi đi mất. Tôi ôm chặt lấy cô ấy, sợ mình bị rơi xuống.

Xe máy dừng ở trước cửa một tiệm bida.

Những cô gái bên trong đều trang điểm, những thiếu niên, cô gái đó và Lương Bình, hầu hết mỗi người đều ngậm một điếu thuốc trong miệng.

Tôi bị sặc đến ho khan, nhưng Gia Di lại giống như cá gặp nước, thậm chí còn thấy điếu thuốc trên tay Lương Bình hút một hơi.

Cô ấy đem khói trong miệng phun ra trên mặt đôi, đùa tôi cười khanh khách.

Ở đây khói thuốc mù mịt, rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng tôi không còn nhận ra khuôn mặt như thiên sứ, như ánh mặt trời lúc trước nữa.

Lương Bình mang hũ kẹo cao su đến, nhai vài viên, lắc lắc mái tóc đã che khuất đôi mắt. “Em gái, cô cũng là một học sinh ngoan sao?”

“Đến đây, anh dạy em đánh bida.”

Hắn nói xong, duỗi tay muốn chạm vào eo toi: “Đầu tiên, cô cúi người xuống…”