Chương 4

Lần đầu tiên Giang Niệm được nếm mùi du͙© vọиɠ.

Muốn.

Rất muốn.

Phía dưới muốn được người cọ đến phát điên.

Toàn thân ửng hồng run rẩy, khát vọng có người chạm vào cơ thể cậu.

Giang Niệm bị du͙© vọиɠ tra tấn đến mức đầu óc không rõ ràng.

Muốn một người đàn ông ôm mình từ phía sau, dùng dươиɠ ѵậŧ thô dài hung hăng đâm vào l*и nhỏ đẫm nước da^ʍ của cậu.

Có lẽ không cần người đàn ông chủ động, rất nhanh cậu sẽ đảo khách thành chủ, phối hợp mà lắc lư vòng eo mảnh khảnh.

Ai mà tưởng tượng nổi, một người đàn ông có xu hướng tính dục bình thường như Giang Niệm lại ham muốn dươиɠ ѵậŧ của một người đàn ông tại một suối nước nóng hoang dã.

Hệ thống: [Nhắc nhở hữu nghị, cách năm mét có hơi thở của nam chính (≧ ▽ ≦) Chúc em bé trải nghiệm vui vẻ, tục tưng tôi đây trước hết tắt ngũ quan đi, ngày mai gặp lại.]

Nam chính!

Đầu óc đần độn của Giang Niệm nhất thời tỉnh táo, nam chính = thuốc giải!

Lam Bạch đang chìm đắm trong suy nghĩ , cứ thế bị mỹ nhân ướt dầm dề nhào vào l*иg ngực.

Với năng lực của hắn tất nhiên có thể né tránh, nhưng Lam Bạch lại do dự. Ánh mắt kia lắng lơ làm hắn dao động .

"Cậu đây là đang nhào vào ngực tôi sao?" - Thân là nam chính, giọng Lam Bạch chắc chắn rất dễ nghe. Ngay cả Giang Niệm – người từng ở trong giới l*иg tiếng cũng không cản được lỗ tai cảm thấy tê dại. Cậu không nhịn được ỷ lại hắn, cả người run rẩy.

Vòng tay ấm áp mạnh mẽ, không giống như cơ thể của người khác sẽ có mùi khó chịu. Trên người Lam Bạch có mùi thơm nhàn nhạt khiến Giang Niệm - người có chút yêu sạch sẽ - càng thêm có thiện cảm với hắn. Lòng bàn tay dày rộng nóng bỏng, ôm lấy eo cậu, ẩn ẩn truyền đến cảm giác tê dại.



Giang Niệm vốn đã muốn ngủ với nam chính, bây giờ vừa lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, cậu một là không làm, còn đã làm thì phải làm tới cùng.

Ra vẻ như mình là một tay ăn chơi lõi đời, cậu choàng lấy cổ Lam Bạch, nâng khuôn mặt đã bị che kín bởi tìиɧ ɖu͙©: "Sờ em".

Lam Bạch nhướng mày, vẻ mặt nghiêm trang nhìn Giang Niệm đối diện, đồng thời bàn tay to với vào đùi trong Giang Niệm. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép đùi non, nhếch miệng cười đùa: "Sờ chỗ nào"?

Giang Niệm chớp chớp đôi mắt mờ mịt như sương sớm mùa thu. Lông mi dài như lông vũ. Trong đầu đều là mấy hình ảnh da^ʍ mỹ. Bản thân cậu lửa tình triền miên, nhịn không nổi nữa mà kẹp chân, cắn môi thẹn thùng chết đi được .

Nam chính da^ʍ lên, cậu chịu không nổi!

" Sờ khắp người...chỗ nào cũng muốn!" - Giang Niệm cuối cùng cũng đưa ra yêu cầu vô cùng xấu hổ dưới ánh mắt trêu ghẹo của người đàn ông.

Lam Bạch thật là đáng ghét, không xoa đúng chỗ, gãi không đúng chỗ ngứa khiến cậu bị dày vò . Còn cố ý nói lời dâʍ đãиɠ để dụ dỗ cậu, ghét chết đi được ý.

Nhìn yết hầu gợi của người đàn ông cảm khẽ lăn theo hơi thở khi nói chuyện, phát ra giọng nói dễ nghe, cậu chợt cảm thấy ham muốn của mình ngày càng tăng, âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ rỉ ra một dòng nước sốt ươn ướt giữa hai chân.

Thì ra cơ thể của người song tính sẽ nhạy cảm và dâʍ đãиɠ đến đáng sợ như vậy.

Lần đầu tiên cậu nhận ra hậu quả nghiêm trọng, lỡ cậu đã quen được đàn ông cᏂị©Ꮒ, vậy khi quay trở về thế giới thực thì sao? Sẽ không thể rời khỏi đàn ông hả?

Mặc dù cơ thể vô cùng đói khát cầu xin người đàn ông này xâm phạm, nhưng cậu vẫn bảo trì lý tính trong đầu để phân tích.

Cậu toi rồi! Vào lúc người đàn ông chạm vào âʍ ɦộ, cậu đã biết không có con đường mang tên hối hận nữa rồi.

Khi lòng bàn tay to lớn ấy chạm vào l*и da^ʍ, cứ như công tắc ở đâu đó được đã được bật lên, cơ thể vô vọng, muốn hắn chạm vào, còn chẳng biết xấu hổ mà muốn càng nhiều.

Ngón tay Lam Bạch chạm vào l*и da^ʍ đầy nước của Giang Niệm, cậu không khống chế được mà bật ra những tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ, cả người run rẩy, không thể kiềm nén khát vọng được âu yếm, khát cầu hắn đâm ngón tay vào mà cưỡng bức cậu, đừng dừng lại, mau chơi đùa em tiếp đi.

Hừ...không đúng, thật thoải mái! Sao cậu lại mê loạn khi được một người đàn ông chạm vào? Cậu thẳng thật sao?



Lam Bạch tháo mặt nạ tươi cười xuống, con ngươi mất đi ý cười trở nên thâm sâu hơn bao giờ hết, lại càng thêm hấp dẫn. Đôi mắt sâu thẳm giống như vũ trụ không thể dò được, nhuộm một tầng bí ẩn chưa được khám phá.

Ngón tay anh đã tách hai mép da^ʍ huyệt ra, đầu ngón tay trực tiếp xâm nhập vào lỗ nhỏ đầy nước da^ʍ.

Giang Niệm bị ngón tay ma sát đến thở hổn hển, nɧu͙© ɖu͙© mãnh liệt cuối cùng cũng trỗi dậy. Cậu không muốn nhịn thêm nữa, chỉ muốn được giải phóng trước mặt người đàn ông này, đôi môi ướŧ áŧ tràn ra tiếng rêи ɾỉ: "Sờ sờ âm đế đi...anh làm em sướиɠ quá...sao lại thoải mái như vậy."

Môi cậu như cố ý mời gọi anh, khe khẽ hà hơi, chiếc lưỡi đỏ hồng diễm lệ thỉnh thoảng lại thè ra khỏi môi, xinh đẹp bừng bừng mà dụ người phạm tội.

Lam Bạch đã từng sống qua một đời, định lực không giống người bình thường, cũng phải thừa nhận rằng Giang Niệm đã gợi lên khát vọng hủy diệt trong lòng anh, bây giờ anh chỉ muốn chơi chết bé dâʍ đãиɠ trong ngực mình mà thôi.

Giọng nói trầm thấp của anh phả vào bên tai "Thực sự thoải mái như vậy sao?".

Tuy bình thường Giang Niệm là một nhóc mặt dày, đột nhiên lúc này cũng có chút ngại ngùng: "Ừm."

Có thể là do trừng phạt của hệ thống quấy phá, hoặc có lẽ do kỹ thuật tay của người đàn ông rất tốt, lúc này cơ thể Giang Niệm mềm thành một vũng nước xuân, hoàn toàn nhào vào l*иg ngực dày rộng của người đàn ông.

Cậu bị bế ngang lên đi vào suối nước nóng bên cạnh. Hai người đổi thư thế, Lam Bạch ngồi bên suối nước nóng, còn Giang Niệm ngồi trong lòng anh.

Lam Bạch bóp cằm cậu, mở đôi môi mỏng gợi cảm để giữ lấy môi Giang Niệm, đầu lưỡi anh tự động đưa vào miệng, liến mυ"ŧ nước bọt trong khoang miệng cậu.

Hai người đều động tình, hôn nhau tới tối tăm mặt mũi, chẳng còn phân biệt được cái gì khác nữa.

Hai chân Giang Niệm đều bị người đàn ông tách ra, ngón tay tiến đến xoa nắn chỗ mẫn cảm, như muốn đem da^ʍ huyệt xoa đến chín mềm.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đầy đặn làm Lam Bạch yêu thích không buông, xoa vài cái mới đổi chiến trường chiến đấu lên hộŧ ɭε.

Anh thật sự ngac nhiên trước sự sáng tạo của tự nhiên.

Người song tính thật sự tồn tại, còn toát lên sự thu hút khác thường. Tiểu huyệt dưới sự chơi đùa của đầu ngón tay chảy ra một bãi nước làm ướt lòng bàn tay, đồng thời cũng thấm ướt cả hông Lam Bạch.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống kẽ mông Giang Niệm, rồi lại chảy xuống quần Lam Bạch, nhìn qua trông dâʍ ɖu͙© cực kỳ.