Chương 3: Nam chính là tên hai mặt.

Nhưng Giang Niệm tự hiểu. Nam chính không phải một quý ông phong độ nhẹ nhàng gì, hắn chính là con sói đuôi to trong ngoài không đồng nhất.

Bề ngoài thì thân thiện tốt bụng với bạn, nhưng bên trong không biết nói xấu bạn bao lần rồi.

Nói chung, nhiệm vụ nhất định phải làm, không có chuyện đám khen thưởng trông mà thèm kia lại không thuộc về cậu. Một ngày nào đó sẽ trở thành Long Ngạo Thiên thứ hai, hừ hừ, Long Ngạo Thiên thứ nhất đã ngỏm từ trong trứng.

Dù muốn ngủ chung giường với nam chính nhưng không thể trực tiếp nhảy lên giường của nam chính, có thể sẽ bị coi là thiểu năng.

Giang Niệm đợi, đợi hai ngày cuối cùng cơ hội cũng đến!

Hôm nay có hơn chục người gia nhập căn cứ. Xét thấy phòng ngủ không đủ, người trong căn cứ này có mấy ai mà không chen chung một phòng. Ngoại trừ Giang Niệm và Lam Bạch chung một phòng thì ngay cả nữ chính cũng phải chen chúc với mấy cô gái khác vào một phòng.

Nhắc mới nhớ, phúc lợi của Giang Niệm vẫn do giành được của nữ chính, có nghĩa là phúc lợi của nữ chính được chuyển cho Giang Niệm.

Nếu nữ chính có chỗ nào không ổn mà xin lỗi nguyên chủ, đúng là không có... Không thích cũng đâu tính đâu đúng không?

Đa số các cô gái đều thích phái mạnh, mỹ nữ xứng anh hùng. Nếu cậu là con gái thì nhất định cũng sẽ chọn Lam Bạch chứ không chọn nguyên chủ.

Khả năng chỉ huy, năng lực tác chiến của Lam Bạch thuộc loại mạnh mẽ bậc nhất, lại là lãnh chúa một phương, xác sống không dám đến gần căn cứ anh quản lý.

Giang Niệm vui ra mặt, nhường phòng cho những nạn nhân mới, nhưng dưới những con mắt trừng to sợ hãi suýt rớt lòi tròng của đám người, nữ chính nói, giọng êm ái: "A Niệm, không cần miễn cưỡng."

Không, tôi không miễn cưỡng!

"Tính em mọi người đều hiểu mà. Không sao đâu. Dù em có tùy hứng cỡ nào, chị vẫn sẽ chiều lòng em." Nữ chính vẫn cứ thuyết phục.

Giang Niệm cảm thấy trứng dái hơi đau. Nữ chính nói như vậy thật sự sẽ không kéo hận thù cho em trai sao!

(┯_┯) Cậu khổ quá. Làm người tốt khó quá.

Để bày tỏ quyết định của mình, Giang Niệm thề rằng cậu làm vậy vì lòng. Người mới tới đều không biết cậu nhưng đều rất biết ơn những nỗ lực của cậu. Người cũ trong căn cứ thì một lời khó nói hết, đều gửi cậu ánh mắt kinh ngạc.

Trên đường nữ chính nhìn cậu vài lần, nhưng cuối cùng chỉ cắn môi cúi đầu.

Buổi tối.

Đêm đen gió lớn đúng là thời điểm tốt để đột kích.

Giang Nặc ôm gối nhỏ của cậu, sờ soạng đi dọc con đường, trong lòng soạn văn mẫu nhiều lần, tự tin rằng mình sẽ không bị cự tuyệt. Thằng đàn ông thích giả bộ như Lam Bạch, làm sao có thể từ chối một yêu cầu của một người đáng yêu như này chứ! Hoàn toàn không thể.



Chỗ Lam Bạch ở là một nơi hẻo lánh, cách xa đám đông. Trên đường tới đây cậu không gặp được người nào.

Dù sao trong căn cứ có kết giới chống xâm nhập nên bên trong khá an toàn, trong căn cứ không có dị năng giả tuần tra.

Giang Niệm đi một lát, sắp đến nơi, đột nhiên nghe thấy một loạt thanh âm xa lạ truyền đến.

Giang Niệm có một tật xấu là hay tò mò. Ỷ có hệ thống yểm trợ, rón ra rón rén đến chỗ phát ra âm thanh.

Ai lại phát ra tiếng ồn vào ban đêm cơ chứ. Nghe giống tiếng mèo động dục ghê.

Tuy nghĩ vui đùa vậy thôi, nhưng khi cậu vén bụi cỏ trước mặt ra thì phải há hốc miệng trước cảnh tượng ...này.

Giỏi ghê! Play lộ thiên nè trời!

Giang Niệm xấu hổ sờ sờ mũi, cậu không có hứng thú rình rập người ta cᏂị©Ꮒ choạc, tính quay đầu bỏ chạy, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tên mình.

Cậu nghe thấy người phụ nữ nói: "Giang Niệm gần đây rất lạ, tính tình cũng trở nên bình thường hơn".

Tên đàn ông đang đè ả mà cᏂị©Ꮒ lại không đồng tình: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu."

Giang Niệm nghe thấy giọng nói của hai người rất quen thuộc. Đặc biệt là giọng của người nữ.

Lại nghe thấy giọng nữ "À... á" vài tiếng hổn hển, vui cười nói: "Vậy thì anh phải nhanh nhanh lên, em không muốn nhà họ Giang sau khi tìm được thì một hai phải bắt em cưới nó. Gớm chết đi được. Thân thể nó dị lắm, lúc trước bố mẹ nó nói cho em nghe rồi".

Tên đàn ông vừa thở hổn hển, vừa tò mò: "Nó thật sự có l*и hả? Không biết chơi sướиɠ không?"

Đoạn hội thoại tiếp theo, Giang Niệm không nghe nổi nữa, quá ngứa lỗ tai.

Nữ chính tèo thật rồi?

Chắc là tèo thật rồi!

Hay là có đồng nghiệp xuyên đến thế giới này chung với cậu nhỉ?

Nữ chính hiền lành hiểu chuyện đã biến thành gái da^ʍ mười tám cộng? Cái loại mà một nữ N nam ấy?

Tâm sự quá nhiều, Giang Niệm không có tâm tình đi tìm nam chính nữa, đi tới đi lui rồi lạc đường ...



Hoang mang nhìn quanh... Nương theo ánh trăng cậu phát hiện phía trước có một suối nước nóng. Đôi mắt của Giang Niệm sáng hẳn lên.

Là người bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, cậu không thể chịu đựng được những ngày tắm mà không có nước. Tại tận thế, nguồn nước rất quý giá, bình thường mọi người tắm mỗi tuần một lần. Giang Niệm quả thật không nhịn nổi.

Cậu gần như nóng lòng muốn vứt bỏ chiếc gối nhỏ nhỏ trên tay, cởi bỏ vải vụn trên người, giải thoát cơ thể khỏi sự kiềm chế, lao vào suối nước nóng.

Lúc này cần phải khen ngợi nam chính, chọn căn cứ ở chỗ này cũng không phải là không có lý.

Lần đầu tiên Giang Niệm nhìn thẳng vào hai cái bánh bao lớn trên ngực, tò mò gãi gãi, hai má đỏ bừng, trong lòng cảm thấy tê dại kỳ quái, thầm sợ hãi. Thân thể này quá mẫn cảm rồi đi, nhưng cũng có thể là do vừa nhìn thấy hiện trường trực tiếp nên cơ thể xao động?

Người đẹp tắm dưới ánh trăng ngà, không thể nghi ngờ độ quyến rũ. Hết thảy đều rơi vào đáy mắt một người.

Suối nước nóng này chỉ có mình Lam Bạch biết. Hắn còn tưởng rằng cô gái nào đó đi vào nhầm, quay người rời đi ngay tắp lự. Lại thấy sắc mặt "cô gái" không thích hợp, nũng nịu rêи ɾỉ hết đợt này đến đợt khác.

Giang Niệm đã nghĩ đến việc mắng hệ thống tới chết. Lúc tuyên bố nhiệm vụ cũng không nói có thời hạn!

Cậu vừa mới đi tắm chút xíu thì nhiệm vụ đã thất bại?

Trời còn chưa sáng đâu! Hệ thống rác rưởi, tặng 1 sao.

Lam Bạch ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm suối nước nóng. Giai nhân sắc mặt ửng hồng, da trắng như tuyết, ngực lớn eo thon, là cực phẩm trong mắt đàn ông. Nhìn khuôn mặt của người kia, hắn luôn có cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu đó, khuôn mặt này có phần quen thuộc.

Đôi mắt mỹ nhân đen láy linh động lòng người dần dần mông lung, ẩn chứa ý xuân say đắm lòng người. Tựa như mị ma đang quyến rũ con người, khiến người đó không thể rời mắt. Mái tóc ngắn quá vai nghịch ngợm nhỏ giọt ướŧ áŧ rơi vào bờ vai trắng ngọc.

Lam Bạch không phát ra tiếng động mà chỉ lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối ngắm nhìn xuân tình.

Hắn từ từ nhớ ra mỹ nhân trong suối nước nóng là ai, đôi mắt phượng mang theo nụ cười ban ngày thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo thực sự dưới ánh trăng.

Hóa ra là cậu ta, thế nhưng lại là phụ nữ? Còn là cực phẩm mỹ nhân.

Lại nói, hắn không có ấn tượng gì với Giang Niệm cả.

Kiếp trước, mấy ngày nữa Giang Niệm sẽ bị một trong những người đàn ông của Giang Nguyệt Tây lừa đi ra ngoài gϊếŧ, sau đó đội nồi cho tang thi. Sau đó nhà họ Giang lại xem Giang Nguyệt Tây như Giang Niệm mà chăm lo giúp sức, nhiều lần trợ giúp, cung cấp tài nguyên.

Sau khi sống lại, Lam Bạch không có tình cảm đặc biệt gì với Giang Nguyệt Tây, kể cả kiếp trước, hắn cũng chẳng có cảm tình đặc biệt với cô.

Đời này vốn định sớm ngày giải quyết hậu hoạn, nhưng tận sâu dưới đáy lòng hắn có một câu nghi vấn từ rất lâu rồi, thế nên hắn đem Giang Nguyệt Tây để bên người quan sát.

Hắn muốn tìm hiểu xem Giang Nguyệt Tây có gì kỳ quái, tại sao đồng đội và bạn bè cũ của hắn sau khi nhìn thấy Giang Nguyệt Tây, đều yêu điên cuồng, không tiếc phản bội hắn.