Thanh âm thở dốc của Lam Bạch tăng nhanh, anh không hiểu thân thể của mình tại sao lại như vậy, cũng không hiểu tại sao chị gái xinh đẹp lại muốn liếʍ chỗ đó của mình, thân thể anh nóng quá, muốn, muốn cái gì anh cũng không biết nữa, có một loại xúc động không biết phải giải thích ra sao, không thể nói rõ được, anh cảm thấy mình nên làm gì đó, rồi lại không biết mình phải làm cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chị gái xinh đẹp chơi cái chỗ dùng để đi tè kia thôi.
Trên trán anh nổi một tầng mồ hôi, tiếng thở dốc gấp gáp, hai bên tóc cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính ở bên sườn mặt. Một vài giọt mồ hôi lăn xuống, lướt qua hầu kết có thể khiến người ta suy nghĩ vớ vẩn, cuối cùng là thấm vào l*иg ngực rắn chắc. Anh theo bản năng mà nâng hông, nhưng chính vì cái bản năng này mà anh phát hiện ra một việc rất bất ngờ. Thì ra dùng cái thứ để đi tè kia nhét vào miệng chị gái sẽ thoải mái như vậy.
Giống như một thế giới mới vừa được mở ra ở trước mắt Lam Bạch vậy, mắt anh sáng lên. Anh lại ấn Giang Niệm vào háng mình một lần nữa, khiến cho côn ŧᏂịŧ đâm sâu vào cổ họng của cậu. Giang Niệm không kịp phòng bị lập tức ho khan liên tục. Cho dù vậy cậu vẫn như cũ không từ bỏ liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ bự, đầu lưỡi vờn quanh cán, tiếng mυ"ŧ vang lên chùn chụt.
Lông ở dưới háng Lam Bạch cũng bị nước bọt của cậu làm cho dính ướt vào nhau. Giang Niệm hưởng thụ mùi hương quen thuộc, l*и da^ʍ dưới thân vui sướиɠ mà chảy nước như lũ lụt, tao huyệt bên trong cũng đang co rút lại như khát khao được côn ŧᏂịŧ lấp đầy, cái miệng nhỏ này còn muốn thưởng thức mùi vị của côn ŧᏂịŧ kia.
Cậu làm theo ý muốn của mình, leo lên trên người của nam nhân, bàn tay chống lên l*иg ngực rắn chắc của nam nhân rồi cậu ngồi lên chiếc eo cường tráng của anh. Dang rộng hai chân đang ướŧ áŧ, dùng côn ŧᏂịŧ ma sát qua lại l*и da^ʍ, cũng không biết có phải chim bự đánh hơi thấy mùi của bướm da^ʍ hay không mà càng lúc càng cứng rắn hơn so với khi nãy, âm huyệt của cậu cũng chảy nước da^ʍ ướt cả côn ŧᏂịŧ.
Giang Niệm cảm thấy mình sẽ phát điên nếu không để ©ôи ŧɧịt̠ này đυ. vào trong âm huyệt của mình ngay lúc này, dù thế nào đi nữa thì cậu cũng không thể chịu đựng được nữa rồi, mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ bự của anh chạm đến âm huyệt đều có thể khơi dậy ham muốn trong cậu.
Dươиɠ ѵậŧ của Lam Bạch chọc vào giữa mông cậu, bởi vì với tư thế này mà trứng dái rất có cảm giác tồn tại, dính sát vào kẽ mông, quanh thân dươиɠ ѵậŧ đầy những gân xanh, thỉnh thoảng còn giật giật mấy cái. Giang Niệm cả người mềm nhũn, nhất là khi thấy nước da^ʍ của mình làm ©ôи ŧɧịt̠ bự kia ướt nhẹp, điều này càng khiến cậu thêm ngứa ngáy khao khát.
Nâng cái mông to trắng như tuyết của mình lên, đỡ lấy chim bự mà cậu đã khát cầu bấy lâu, nhẹ nhàng nhét vào da^ʍ huyệt, đầu côn ŧᏂịŧ hầu như không thể tiến vào bên trong, cậu sợ hãi không dám buông lỏng, chỉ sợ một khi buông lỏng chim bự mà cậu thèm muốn sẽ bay đi mất.
Giang Niệm thở ra, thắt lưng chậm rãi hạ xuống, cảm nhận quá trình ©ôи ŧɧịt̠ bự tiến vào, huyệt da^ʍ cơ khát cũng cực kỳ ân cần, trực tiếp mang nước da^ʍ ngon ngọt ra để tiếp đón chim bự ghé chơi. Khi cậu ngồi hẳn xuống, sự khao khát có được côn ŧᏂịŧ cuối cùng cũng được thỏa mãn, Giang Niệm chịu không nổi sự nóng bỏng và to lớn của côn ŧᏂịŧ mang đến, vì kí©h thí©ɧ quá mạnh mà khiến cậu mềm nhũn sung sướиɠ đến đánh mất lý trí, cậu chỉ muốn theo đuổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hơn.
Đại não của Giang Niệm cũng tê dại vì âm huyệt của mình bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được mà rên lên: "Ah...Thật lớn, côn ŧᏂịŧ thật lớn."
Được khen ngợi hai mắt của Lam Bạch phát sáng ngời, lấy côn ŧᏂịŧ đang nằm trong lỗ nhỏ không ngừng ra vào. Anh chỉ biết được khi mình lấy côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào nơi đó, chị gái xinh đẹp sẽ lại khen ngợi anh, và anh cũng rất vui vì điều này.
"Mmmm....Đúng là như vậy, dùng sức làm em đi ~ thật tuyệt ~"
Kẻ mất trí nhớ như Lam Bạch có thể nói đã chẳng mang kỹ xảo mà anh từng biết, nhưng anh vẫn biết dùng sức của mình khiến cho Giang Niệm sung sướиɠ như ý cậu muốn.
Lưỡi của Giang Niệm mυ"ŧ chặt lấy môi dưới đang khép chặt của nam nhân, cậu sắp khóc vì sướиɠ do côn ŧᏂịŧ đang ra vào bên trong mình.
Sự sung sướиɠ đến tê dại khiến cho từng đầu ngón chân Giang Niệm cũng phải co quắp lại, mỗi lần của nam nhân ấy va chạm đều có thể chạm đến tận sâu, còn kinh khủng hơn nữa là, cây gậy thịt kia còn muốn đi vào sâu hơn, giống như muốn đâm xuyên qua người cậu luôn vậy.
Đẩy mạnh lần nữa sẽ chạm đến tử ©υиɠ. "Aha..." Giang Niệm vô cùng nhớ nhung đến loại kɧoáı ©ảʍ này, đầu lưỡi liếʍ khóe môi, cái mông điên cuồng nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ, mông còn tự động vặn vẹo phối hợp theo nhịp đâm nữa chứ, lúc cậu ngồi xuống chỉ cần lay động mông vài cái thì vách thịt bên trong đã dần nuốt trọn côn ŧᏂịŧ mà nước da^ʍ cũng sẽ chảy ra cùng, đem nơi giao hợp của cả hai đều ướt nhẹp, mỗi lần va chạm đều sẽ phát ra âm thanh "bạch bạch" vô cùng dâʍ đãиɠ.
Thích, thích vô cùng, dù cho có muốn ngừng cũng không được. Cậu chỉ muốn mãi đắm chìm trong cơn cực khoái do côn ŧᏂịŧ của người đàn ông này mang đến, không bao giờ....để cho côn ŧᏂịŧ ấy rời khỏi cơ thể của mình nữa, vĩnh viễn ở bên trong ấy.
Cảm giác thỏa mãn này khiến cho đầu óc cậu sảng khoái mà trống rỗng, hạ thể của cậu được cắm bởi côn ŧᏂịŧ của người kia, hai tay cậu nắm lấy hai bàn tay của người ấy để người ấy xoa ngực mình, những điểm mẫn cảm trên cơ thể đều bị anh nắm giữ.
Giang Niệm như hỏng đến nơi mà kêu to: "Ưm a....Côn ŧᏂịŧ lớn sắp chạm đến tử ©υиɠ rồi, côn ŧᏂịŧ của chồng thật mạnh, khiến cho nước dân đều chảy ra, a a a a a. Chết mất...Côn ŧᏂịŧ của chồng to quá, bên trong vẫn còn muốn mau đến."
Cậu cảm thấy cảm giác bị vật thể ấy ra vào bên trong mình thật sự quá chân thật, giống như không phải ở trong mơ, côn ŧᏂịŧ to lớn còn sưng nóng, mỗi một cái đâm đều muốn đâm thủng tới âʍ ɦộ của cậu, nam nhân cắm vào rồi cọ xát với thịt non, cái sự nóng bỏng đầy cảm giác tồn tại này thật khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Chất lỏng trong suốt chảy ra không ít, chảy lên dươиɠ ѵậŧ đang sưng tấy của nam nhân ấy, nơi ấy bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà không ngừng co rút đến run rẩy, thân thể của cậu cũng vì những va chạm mạnh mẽ này mà trở nên mềm nhũn, đến khi vào giai đoạn cao trào nhất cậu lại giống như được đưa lên mây cao, toàn bộ sự mãnh liệt lan tràn từng nơi ở trên cơ thể cậu, hai chân cậu run lên, kẹp ở bên eo nam nhân. Đùi trắng nõn kề cận bên hông nam nhân, dính chặt vào nhau không một khe hở.
Trứng dái nặng trĩu cứ ra sức đánh không ngừng vào mông của cậu, thịt non bên trong huyệt da^ʍ bị dươиɠ ѵậŧ lôi kéo ra ngoài, dâʍ ɖị©ɧ ở cửa động bị những cú nhấp đánh thành bọt trắng chảy tràn lan giữa hai đùi. Giang Niệm gần như hét chói tai, lêи đỉиɦ với sự sung sướиɠ mà trước nay chưa từng có, cũng vì sự cao trào đến chấn động này đã khiến ý thức của cậu cũng dần thức tỉnh. Chỉ là trong nhất thời cậu vẫn phân biệt được cuối cùng đây mà mơ hay thật, vì vừa mới trải sự cao trào tiểu huyệt vẫn đang được nam nhân ấy mạnh mẽ cắm vào một lần nữa, cậu sẽ rất nhanh đạt được cao trào lần hai.
Lam Bạch cảm thấy bản thân mình chưa vào sâu, anh lắc lư cái eo rắn chắc của mình và côn ŧᏂịŧ to lớn ở bên trong cậu lần nữa ra vào không ngừng.
Giang Niệm hai mắt mê ly tràn ngập sắc dục, như là có chút ánh nước, khóe mắt chứa đầy nước mắt trong suốt, không phải cậu bị đau mà là cậu quá thoải mái, cơ thể xinh đẹp mềm mại khẽ rung động. Cậu khàn giọng, nói không ra hơi: "Ưm~ Từ bỏ...Chậm một chút đi..."
"Chị ơi." Lam Bạch đè cậu xuống rồi ôm lấy thân thể cậu.
Giang Niệm như ở trong mơ tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt ngây ngô của Lam Bạch, cậu buồn bã mất mát, đây không phải là anh, chỉ là một người mất trí nhớ chẳng có quan hệ gì với cậu, tại sao cậu lại cảm thấy mất mát, tại sao lại cảm thấy tủi thân muốn bật khóc, không thể nào, cậu không hề thích nam chính, tất cả mọi chuyện chỉ là vì nhiệm vụ mà thôi.
Nhưng ...
Nước mắt cậu rơi trong vô thức....
Lam Bạch bị dọa sợ tới mức không dám nhúc nhích, nghĩ mình đã làm cậu đau nên anh lo lắng hôn lên giọt nước mắt của cậu, nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Hai tay không biết nên để chỗ nào, đôi mày kiếm khẽ nhăn lại.
Động tác vội vã an ủi có chút ngốc nghếch, có lẽ là có chút tác dụng, Giang Niệm ôm lấy vai anh, vòng chân qua eo của anh rồi nói ra một câu xấu hổ: "Lam Bạch, làm tôi."
Chỉ có trong lúc cao trào cậu mới có thể quên đi những cảm xúc phức tạp này.