Chương 8: Bốn bỏ năm lên là được

Hình Tu Trúc cười đủ rồi, thu lại ý cười trên mặt, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Thanh âm rất nhẹ rất lạnh, như mộng như ảo, thoáng qua.

Hạ Chước còn cho rằng mình xuất hiện ảo thính, vô thức “a?” một tiếng, mở to mắt nhìn Hình Tu Trúc: “Anh nói cái gì?”

Giọng điệu của Hình Tu Trúc lại trờ về lãnh đạm, lành lạnh nói: “Không có gì.”

Hạ Chước liếʍ răng hổ, dưới đáy mắt lóe lên một tia ranh mãnh, tự tin nói: “Em còn lâu mới tin ấy, vừa nãy em nghe thấy rồi.”

Cậu cười, lại nhìn trộm Hình Tu Trúc, đúng lúc chạm vào ánh mắt của Hình Tu Trúc.

Khi ánh mắt chạm vào nhau, Hạ Chước vội vàng nhắm mắt lại, lắp bắp nói: “Dù, dù sao anh cũng đừng nghĩ thu lại câu “cảm ơn” kia, em không đồng ý đâu!”

Hình Tu Trúc không tiếp lời, Hạ Chước hỗn loạn nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, bầu không khí có chút kiều diễm.

Sau khi nhìn đỉnh đầu Hạ Chước một lúc, Hình Tu Trúc mới thản nhiên nói: “Không đâu.”

Anh đưa tay ra, rất tự nhiên mà phủi đi một mảnh lá nhỏ dính trên tóc Hạ Chước: “Có điều, cậu thật sự nên về nhà rồi, đây không phải là nơi cậu nên ở.”

Hạ Chước: “!”

Mẹ ơi!!! Hình Tu Trúc lại sờ đầu con! Bốn bỏ lên năm có phải anh ấy cũng thích mình không? Lại bốn bỏ lên năm mấy lần, con của chúng tôi cũng lên đại học rồi!!!

Hạ Chước mơ hồ chớp mắt, giống như một động vật nhỏ vậy, ngoan ngoãn gật đầu, những não bộ như bị đập một cái, tràn đầy tiếng thét chói tai.

Thật đáng yêu.

Nhưng hiển nhiên là không nghe hiểu những lời mà Hình Tu Trúc vừa nói.

Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Hạ Chước, đáy mắt Hình Tu Trúc lại lộ ra ý cười, ngón tay mảnh khảnh cong lên, búng vào trán Hạ Chước.

“Lại nghĩ linh tinh cái gì đấy?”

Dịu dàng, lại ẩn ẩn mấy phần cưng chiều.

“!”

Đột nhiên, đồng tử của họ đồng thời co lại.

Ý thức được mình thất lễ, Hình Tu Trúc hơi thất thần, nhanh chóng kìm nén lại cảm xúc đang dâng lên trong lòng, biểu tình lãnh đạm nói: “Được rồi, sắp xong rồi, tôi bảo người đưa cậu về nhà.”

Hạ Chước là một người mạnh miệng, hành vi nhỏ nhen, Hình Tu Trúc mới chỉ trêu nghẹo một chút, mà cậu đã bị đánh bại rồi. Cậu bị hành động thân mật này khiến cho xấu hổ không thôi, mặt đỏ đến nỗi có thể rán trứng được, hỗn loạn đồng ý: “Ưm, ừm, dạ...”

Đầu óc cậu mơ hồ đột nhiên nghĩ ra cái gì đấy, lắc đầu: “Không, không cần đâu! Không cần phiền phức, em.... tự mình về là được!”

Cậu vẫn còn nhớ tình trạng bi thảm của mình khi bị bảo vệ đưa ra ngoài lần trước.

Đau thì không nói, mà thật sự rất mất mắt.

Thật là mất mặt Hoa Đào Yêu như cậu!

Cho nên, chuyện nhỏ này, không cần làm phiền bọn họ nữa!

Hình Tu Trúc cũng không kiên trì: “Ừm, được.”

Anh nâng cổ tay trái lên: “Tôi quay lại trước đây, cậu cũng mau rời khỏi đây đi.”

“Vâng vâng ạ! Đi, đi đường cẩn thận ạ!”

Hạ Chước vội vàng gật đầu, trong đầu vẫn còn tràn ngập hình ảnh cưng chiều của Hình Tu Trúc, cơ thể cậu vô thức giơ tay chào tạm biệt Hình Tu Trúc, đợi Hình Tu Trúc đi được một lúc, thân hình anh cũng đã biến mất, bộ não hồ nhão chết máy của cậu mới có dấu hiệu khởi động lại.

Lại qua một lúc, Hạ Chước vỗ vỗ khuôn mặt còn đang đỏ bừng nóng rực của mình, cận thẩn bước ra khỏi lùm cây nhỏ.

Bên kia phim trường, giờ tạm nghỉ đã kết thúc, các nhân viên đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, nam diễn viên kia vẫn đứng bên cạnh Hình Tu Trúc, gương mặt đầy ý cười nói chuyện với Hình Tu Trúc.

Đạo diễn và các nhân viên bên cạnh cũng nhanh chóng quên chuyện vừa rồi, cười nói vui vẻ, hoặc là bận việc của mình.

Dường như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

Chỉ còn lại vết thương vẫn chưa được xử lý cẩn thận trên chân của Hình Tu Trúc, chứng kiến màn bắt nạt vừa rồi không mặn không nhạt, không lớn không nhỏ, không thể nói ra.

Mà có thể chỉ vài phút sau, bắt đầu quay cảnh tiếp theo, quần áo của Hình Tu Trúc được vén xuống, chuyện này cứ như vậy chìm vào quên lãng.

Không ai nhớ đến.

Hạ Chước hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn người đàn ông đang đứng phía xa kia, ánh mắt như hóa thành thực thể, hung hăng đâm vào anh ta.

Hạ Chước từ từ nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hít sâu một hơi.

Cậu không thể nuốt trôi cục tức này.

Dựa vào đâu mà tính tình của Hình Tu Trúc tốt, danh tiếng lớn, thì phải chịu người khác bắt nạt?

Những hành vi xấu xa, phi đạo đức của loài người, Hoa Đào Yêu cậu còn lâu mới để ý đến! Cậu muốn để những kẻ xấu nhận được hình phạt thích đáng!

Đôi mắt tròn xoe của Hạ Chước đánh giá xung quanh, khi ánh mắt nhìn về phía sau, đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó, hai mắt sáng lên.

Khu rừng nhỏ nhìn trong có vẻ bình thường này, vậy mà còn có cây ba đậu* dại.

Cậu hừ một tiếng, thật đúng lúc, để cho người kia nếm thử một chút, mỹ vị bổ dưỡng có một không hai này.

Hai mắt Hạ Chước híp lại, nhảy đến bên cạnh cây ba đậu, chỉ tay một chút, cây ba đậu ngoan ngoãn rơi xuống vài hạt, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay của Hạ Chước.

Hạ Chước cười rạng rỡ, vuốt ve hai lá của cây ba đậu, truyền một chút linh lực cho nó, xem như là trao đổi.

Lá cây ba đậu xanh hơn một chút, thân cây thẳng lên, mà Hạ Chước nắm chặt mấy hạt ba đậu trong tay, quay lại trường quay.

Vừa rồi đang quay cảnh ăn uống của Hình Tu Trúc và nam diễn viên kia, bởi vì cảnh cuối cùng “ngẫu hứng phát huy” của nam diễn viên kia không được thông qua, mà khi Hạ Chước quay lại, đúng lúc các nhân viên cũng đang điều chỉnh lại thiết bị, thu dọn lại mớ hỗn độn, lại bắt đầu quay lại.

“Đúng lúc, thời gian không sớm không muộn, mình thật là lợi hại!”

Hạ Chước cười xấu xa, ranh mãnh chớp chớp mắt, thổi một hơi vào lòng bàn tay mình, hạt ba đậu biến thành bột trong suốt, rơi xuống đáy ly của người đàn ông kia.

Đạo diễn hô “action”, nam diễn viên rót rượu vào ly mình trước, sau đó nâng ly uống một hơi.

Hình Tu Trúc cũng cầm ly rượu lên, hờ hững uống rượu.

Một ly, hai ly.

Hạ Chước nghiêm túc đếm ngón tay, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Tình huống không ngừng tiến triển, rất nhanh đã đến đoạn hai người tranh chấp.

Nam diễn viên đứng dậy, ánh mắt dữ tợn, đang chuẩn bị hất rượu vào người Hình Tu Trúc.

Đột nhiên!

Anh ta hét lên, siết chặt ly trong tay.

“Mẹ nó, đau... quá!”

Mặt anh ta bắt đầu vặn vẹo, quỳ xuống rêи ɾỉ.

“Choang” một tiếng, ly rượu trong tay anh ta rơi xuống đất.

“Ục ục____________”

Hạ Chước đứng xa như vậy mà vẫn có thể nghe được tiếng bụng anh ta kêu.

Một mùi hương khó ngửi bắt đầu tràn ngập trong không khí, nam diễn viên không quan tâm đến điều gì nữa, ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh bên cạnh, bỏ lại đám người đứng yên tại chỗ, mở to mắt rồi ra điều gì đó, vội vàng lùi sang một bên, bịt mũi lại.

Thật sự khó ngửi quá!

Đạo diễn cũng bịt mũi đi tránh xa, sắc mặt hơi tái, bực bội hừ một tiếng.

Đây là chuyện gì chứ! Cảnh quay này lại hỏng nữa rồi!

Hạ Chước trốn trong lùm cây cười “hì hì” ra tiếng, lưỡi cậu lướt qua răng hổ.

Ai bảo anh bắt nạt người khác chứ, đây gọi là đúng người đúng tội! Hừ!

Qua một lúc lâu, mùi khó ngửi kia cuối cùng cũng đã tản đi, nhân viên cam chịu bước lên thu dọn đống lộn xộn, sắp xếp đạo cụ, lau bàn, lại đợi thêm một lúc lâu nữa, đợi bọn họ làm xong hết rồi, nam diễn viên mới ôm bụng từ từ bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Mặt vẫn xanh xao.

Nhân viên gần nhất vội vàng đi đến kiểm tra tình hình của anh ta, chưa kịp tiến đến gần, thì đạo diễn đã ho hai tiếng. Hiển nhiên ông đã đợi đến bức, giọng điệu cao hơn bình thường tám quãng, nghiêm khắc nói: “Tiểu Tôn, cậu làm sao vậy? Đột nhiên chạy ra ngoài, còn để chúng tôi đợ lâu như vậy?”

“Xin lỗi đạo diễn...” Nam diễn viên vội vàng xin lỗi, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như khi bắt nạt Hình Tu Trúc: “Chắc là do ăn phải đồ hỏng, xin lỗi, xin lỗi.”

“Hừ.” Đạo diễn trừng mắt nhìn anh ta, hiển nhiên là không hài lòng với lời giải thích này: “Nếu đã biết hôm nay phải quay phim, thì nên phải để ý nhiều hơn một chút, đừng để đến lúc quan trọng lại hỏng việc.”

Đạo diễn liếc nhìn Hình Tu Trúc đang ngồi bên cạnh, vẫn là dáng vẻ không quan tâm hơn thua, càng tức giận, đột nhiên ho dữ dội, người bên cạnh nhìn thấy, vội vàng bước đến, giúp ông vuốt lưng.

Vốn dĩ tuổi của đạo diễn đã không còn trẻ nữa, lại nổi tiếng cục cằn, ho khan một trận mới coi như hồi phục lại, xua xua tay, để nhân viên bên cạnh đứng ra phía sau, lanh giọng nói: “Cậu xem thầy Hình người ta, trước thì bị cậu “nhất thời cao hứng” làm bị thương ở chân, giờ lại phải đợi cậu lâu như vậy, người ta có nói cái gì không? Diễn viên thì phải có dáng vẻ của diễn viên, hiểu không?”

Nam diễn viên định mở miệng phản bác, nhưng đạo diễn lại không cho anh ta cơ hội: “Cậu đã làm thì làm cho tốt, nếu có ý định gì khác thì cút ngay, chỗ chúng tôi không thiếu người.”

Vị đạo diễn này rất nổi tiếng trong giới đạo diễn, nam diễn viên phải vất vả lắm mới có cơ hội tham gia bộ phim hội tụ những tên tuổi nổi tiếng này.

Trong đoàn làm phim, anh ta và Hình Tu Trúc trạc tuổi nhau, nhưng danh tiếng lại khác xa, sau khi gia nhập đoàn phim, anh ta luôn cảm thấy Hình Tu Trúc thanh cao, xem thường mình, nên mới nhân cơ hội để trả thù, trút giận. Mắt thấy đạo diễn tức giận, thật sự muốn đuổi anh ta ra khỏi đoàn, anh ta lập tức kinh hãi, vội cười xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi, xin lỗi, tôi...”

“Ục, ục.”

Vừa mới mở miệng, bụng anh ta lại reo lên, nhưng lúc này anh ta rất sợ, sợ đạo diễn sẽ lại nổi giận, hoàn toàn không dám động đậy, cố chịu cơn đau trong bụng, cười mỉm nhìn đạo diễn.

Một mùi hương khó ngửi lại ập đến, đạo diễn nhíu chặt lông mày, bịt mũi mắng: “Mau đi!”

“Được được được.” Nam diễn viên vừa ôm chặt bụng, vừa xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh.

Nhìn thấy cảnh này, nhân viên xung quanh không nhịn được nữa đều bật cười, Hạ Chước hài lòng dựa vào thân cây lớn bên cạnh, răng hổ cùng không thể khép lại được.

Đây coi như là trút giận rồi!

Hình Tu Trúc vẫn thờ ơ ngồi bên cạnh, không tham gia, cũng không lên tiếng. Đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, trong đầu anh hiện lên hình ảnh ranh mãnh của Hạ Chước, ánh mắt vô thức nhìn về khu rừng bên cạnh, không ngoài ý muốn, nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Đôi mắt Hình Tu Trúc cong lên ý cười nhàn nhạt, rồi nhanh chóng thu lại, chìm vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Đúng là phong cách làm việc của cậu.

Chỉ là không biết làm bằng cách nào, cậu ta rõ ràng không động đến đồ dùng ở trường quay mà.