Chương 7: Đẹp trai thì muốn làm gì thì làm sao?

Da đầu Hạ Chước tê dại, nhanh như chợp chạy vào rừng cây. Nhưng trường quay không lớn, không gian để cậu trốn không nhiều, cuối cùng, cậu đi vòng qua phía sau phim trường, trốn sau một cái cây lớn.

Tuy nhiên, “”, hiển nhiên là do cậu đơn phương nghĩ như vậy.

Góc nhìn cuả Hình Tu Trúc, Hạ Chước hoàn toàn không kỹ thuật trốn, anh đứng trước gốc cây, vừa nhìn đã thấy một vật nhỏ đang run rẩy dưới gốc cây.

Giống hệt một con mèo đang dựng thẳng lông.

Khóe miệng của anh nhếch lên, giễu cợt: “Trốn cái gì?”

“Em không trốn!”

Hạ Chước nhanh chóng đáp lại.

Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hình Tu Trúc, một sợi dây trong não của Hạ Chước đột ngiên đứt đoạn, “ong” một tiếng, não bộ tạm ngừng, lời gì cũng nói ra.

“Không, không phải em!”

“Em không ở đây!”

“...Em không đi theo anh!”

“Thật sự không có!”

.......

Động tác này, quả thật giống như trong sách giáo khoa nói “giấu đầu lòi đuôi, hàng xóm Vương Nhị chưa từng trộm” vậy.

May mà Hình Tu Trúc cũng đã quen với Hạ Chước đầu óc không bình thường rồi, đi qua cái cây, bước đến bên cạnh cậu, thích thú nhìn cậu.

Vừa bôi xong thuốc, trường bào trên chân của Hình Tu Trúc cũng được tùy ý vén lên, mắt cá chân với khớp xương rõ ràng lộ ra ngoài, rơi vào tầm nhìn của Hạ Chước.

Hạ Chước nhìn thấy, nhưng vẫn ôm lấy thân thể ngồi xổm bên cạnh gốc cây không động đậy, âm thầm phân cao thấp với Hình Tu Trúc. Hình Tu Trúc cũng không vội, dù bận nhưng không vội mà nhìn cậu như vậy.

Một lúc sau, chân Hạ Chước bắt đầu đau nhức, Hình Tu Trúc vẫn không hề thỏa hiệp, cuối cùng Hạ Chước cũng chịu thua, cậu đặt mông xuống đất, dùng hai tay xoa xoa bắp chân, hai má phồng lên: “Được rồi được rồi, là em theo anh đến đây.”

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu như không phải em lo lắng cho anh, thì còn lâu mới bị phát hiện.”

Trùng hợp, lại bị Hình Tu Trúc nghe thấy.

Thậm chí, còn hoài nghi cậu cố tình làm như vậy.

Hình Tu Trúc: “...”

Âm thầm chạy đến đây theo dõi anh, bị phát hiện, còn đột cái nồi này cho anh?

Hình Tu Trúc trầm mặc hai giây, quyết định không tính toán với đứa trẻ vô lại la lối om sòm này nữa: “Được rồi, mau đứng lên đi, dưới đất lạnh.”

“Ồ.”

Hạ Chước ồ một tiếng, hai tay cố gắng thử đứng dậy, chỉ là chân vẫn còn tê dại không lấy được lực, thử mấy lần cũng đều không thành công. Cậu cam chịu định ngồi xuống, đột nhiên trước mặt cậu xuất hiện một đôi tay trắng thon dài.

Bùm, bùm.

Tại sao hươu nhỏ ở trong tim mình lại không ngoan rồi, thật đáng ghét!

Hạ Chước hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, ngơ ngẩn ngẩng đầu lên nhìn Hình Tu Trúc, vô thức lau bụi bẩn trên tay vào quần áo, sau đó mới đưa tay ra.

Nắm lấy lòng bàn tay rộng lớn của Hình Tu Trúc, cuối cũng mới thành công đứng lên.

Khi cậu định thần lại, cuối cùng mới phát hiện khí chất cao cấp của mình, chiếc quần sang trọng của mình bị dính một vệt đất màu vàng.

Thật sự là chỉ muốn khóc.

Sau khi kéo Hạ Chước lên, Hình Tu Trúc lịch sự buông tay, lại hồi phục giọng điệu lạnh lùng: “Không phải nói cậu về nhà rồi sao?”

Nhiệt độ ấm áp dường như vẫn còn lưu lại lòng bàn tay, khuôn mặt Hạ Chước đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Hình Tu Trúc: “Đúng, đúng vậy...”

Một ý nghĩ chợt lóe lên, đầu óc co rút: “Nơi nào có anh nơi đó chính là nhà mà!”

Hình Tu Trúc: “...?”

Không thể không nói, những lời tán tỉnh của Hạ Chước có phần hơi sến sẩm.

Làm anh hồi tưởng lại những năm tám mươi.

Hình Tu Trúc căn bản không quan tâm, cau mày nói: “Nói tiếng người.”

Hạ Chước: “?QAQ”

Nội tâm cậu nói thầm: vốn dĩ cậu không phải là người mà, sao có thể nói tiếng người được!!!

Trên mặt vẫn là tủi thân: “Em... em....”

Cậu “em” một lúc lâu, cũng không tìm được lý do thích hợp nào để giải thích, kiễng chân lên, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Nếu như Hạ Chước có đuôi, thì lúc này, cái đuôi hẳn sẽ rũ xuống.

Ánh mắt Hình Tu Trúc lạnh lùng, đánh giá Hạ Chước từ trên xuống dưới, đáy mắt ẩn giấu ý cười: “Câu tiếp theo có phải sẽ nói “lần sau không dám nữa” đúng không?”

“Đúng vậy, sao anh biết...”

Hạ Chước vô ý đáp lại, nói được một nửa, mới phản ứng lại có gì không đúng, đột nhiên dùng hai tay che miệng, đất cát vẫn còn dính trên tay, một lúc sau, đều dính hết lên mặt.

“Phi phi phi!”

Khuôn mặt Hạ Chước vặn vẹo thành một đoàn, đầu lưỡi hồng hào lè ra, phun hết đất cát vừa chui vào trong miệng ra.

Cuối cùng Hình Tu Trúc cũng bị bộ dáng này của cậu làm cho buồn cười, khóe miệng gợi lên một đường cong đẹp đẽ, lát sau anh nói: “Thật sự thích tôi đến như vậy sao?”

“Đúng vậy!”

Đây có thể xem gãi đúng chỗ ngứa của Hạ Chước, cậu vội vàng trả lời, đôi mắt sáng như sao: “Anh thật sự là người đẹp nhất mà em từng thấy! Nếu không...”

Hạ Chước lại nghĩ tới “việc tốt” mà mình làm, vẫn còn thừa lại hai phần lương tâm, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì tại sao em cứ dính lấy anh không buông chứ...”

Thấy Hạ Chước ríu rít, Hình Tu Trúc lại cười nhẹ, nhưng lần này, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Là vì khuôn mặt của tôi?”

Hạ Chước vô thức gật đầu: “Ưm ưm!”

Nháy mắt.

Thái độ của Hình Tu Trúc trở lên lạnh lùng, dưới ánh mắt anh tràn đầy lạnh lẽo.

“Vậy thì cậu sẽ sớm cảm thấy thất vọng thôi.”

Chỉ là một lớp da mà thôi.

Có rất nhiều người thổi phồng vẻ ngoài của anh.

Nhiệt liệt, khó hiểu, khen anh là cái gì mà hoa đào tiên hạ phàm, thậm chí còn có người nguyện ý bỏ ra rất nhiều tiền chỉ để có chuyện mờ ám với anh, tất cả những gì bọn họ muốn cũng chỉ là lớp da này.

Chỉ cần anh thực hiện những gì họ muốn, sẽ chẳng ai quan tâm anh nghĩ gì.

Là anh quá ngây thơ rồi, anh cứ nghĩ rằng đứa trẻ đơn thuần nhiệt tình trước mắt này sẽ khác với những người khác.

“Không phải đâu!”

Hạ Chước tức giận, nhất thời không nghe ra giọng của Hình Tu Trúc không đúng, không nghĩ ngợi phản bác lại: “Em còn chưa nói xong đâu!”

“Anh rất tốt, em trộm đi đến nhà anh, anh không những không đuổi em ra ngoài, còn giữ em lại trong nhà anh, dạy em dùng vòi hoa sen nhà anh, còn để em ngủ trên giường của anh.... sau đó, anh nấu cơm cũng rất ngon! Anh thật sự không hề hung dữ như vẻ bề ngoài của mình!”

Hạ Chước nghiêm túc đếm ngón tay, nói rất ra dáng, từng câu từng chữ cậu nói đều rất thật lòng.

Thật ra lúc đầu cậu chú ý đến vẻ đẹp của Hình Tu Trúc, sau đó suy nghĩ kỹ càng, càng nói càng cảm thấy Hình Tu Trúc rất tốt, giọng điệu trở lên kích động: “Còn có còn có, anh quay phim cũng rất nghiêm túc chuyên nghiệp, vừa nãy em đều nhìn....”

Quay lại chủ đề quay phim, Hạ Chước đột nhiên nhớ đến vết thương của Hình Tu Trúc, cậu ngậm miệng, cúi đầu nhìn chân Hình Tu Trúc: “Chân... chân anh vẫn ổn chứ? Vết thương có nghiêm trọng không, để em xem một chút?”

Vừa nói, Hạ Chước vừa ngồi xổm xuống, muốn vén quần Hình Tu Trúc lên, kiểm tra vết thương của anh.

Trong mắt tràn đầy đau lòng.

“Không cần.”

Hình Tu Trúc vô thức lùi lại hai bước, tránh khỏi tay của Hạ Chước, ngón tay của Hạ Chước cứng đờ tại chỗ, không biết nên giơ lên hay đặt xuống.

Hình Tu Trúc rất bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, không sao cả.”

Hạ Chước thở dài, đứng thẳng dậy, vẫn còn tức giận: “Người kia thực sự rất quá đáng, anh ta cố ý bắt nạt anh!!! Ánh mắt đó, em đều nhìn thấy hết rồi, anh không tức giận sao?”

Vừa rồi không nhắc đến còn tốt, bây giờ lại nói đến, Hạ Chước càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, hung dữ, suýt chút nữa là lao ra cắn người rồi.

So ra, thái độ của Hình Tu Trúc có vẻ thờ ơ, anh chỉ trầm tĩnh rũ mắt xuống, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: “Quen rồi.”

Chuyện kiểu này, anh đã gặp nhiều rồi.

Đổi trắng thay đen, trái phải lẫn lộn, lòng dạ xấu xa, bắt nạn chèn ép, điều này quá bình thường trong cái thùng nhuộm chứa đầy danh lợi này. So ra, việc nam diễn viên kia làm chẳng là gì, thậm chí cũng không có âm mưu gì cả, có lẽ nhìn không thuận mắt, tìm cơ hội để trút giận mà thôi.

Mà anh cũng không có chứng cứ, nếu như cưỡng ép mình dính vào, cũng chỉ nhận được mấy câu an ủi của đạo diễn mà thôi, sau lưng, lại bị cho là tính khí kiêu ngạo, tầm nhìn hạn hẹp.

Hạ Chước ngẩn ra, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Hình Tu Trúc, cậu hừ hừ, bĩu môi: “Là do anh tốt tính quá, nếu là em thì em sẽ không chịu được, tính tình của em thế này, nếu là em, em tuyệt đối không thể nhịn được! Bọn họ chính là đang bắt nạt người khác!!!”

“Em tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt anh!!!!”

“Ừm!”

Hạ Chước: “???”

Cậu vì người này mà tức giận như vậy, cuối cùng anh chỉ “ừm” một tiếng, cũng quá lạnh nhạt rồi??

Dựa vào vẻ đẹp trai của anh?

Đẹp trai thì có thể làm gì thì làm sao?

Hạ Chước trợn tròn mắt, miệng bĩu ra đến nỗi có thể treo được chai tương lên đấy: “Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?”

“Về nhà sớm một chút.”

“.”

Hạ Chước ngậm miệng.

Cậu rất bất mãn trừng Hình Tu Trúc, đối mặt với anh mắt sâu như vực thẳm của anh.

Hạ Chước ngẩn người, không mở mắt, xịt khói rồi.

Nhảm nhí.

Nể tình Hình Tu Trúc đẹp trai như vậy, Hạ Chước quyết định không tính toán đến thái độ lạnh nhạt của anh nữa.

.....Đúng là đẹp trai muốn làm gì thì làm mà.

Ở nơi mà Hạ Chước không nhìn thấy, vẻ mặt của Hình Tu Trúc dịu đi một chút, tảng băng ngưng tụ dưới đáy mắt anh cũng hóa thành nước, trong đôi mắt hoa đào kia hiện lên ý cười.

Rất nhanh biến mất.

Người tên Hạ Chước này, có lẽ thật sự khác với những người khác.