Cho dù Hạ Chước ngàn vạn lần không nguyện ý, vẫn bị Hình Tu Trúc “xách” ra ngoài.
Bố cục ngoài sân vẫn như hôm qua, cá vàng trong ao nhỏ đang linh động ngoe nguẩy đuôi, như ngọn lửa hoa diễn vĩ khiến người khác chú ý, nhưng Hạ Chước không có chút hứng thú nào, cả người đều khó chịu.
Hình Tu Trúc đến gara lái xe đi, vòng một vòng rồi lùi xe ra ngoài, Hạ Chước vẫn cúi đầu dứng tại chỗ, Hình Tu Trúc lái xe đến bên cạnh cậu, ấn cửa xe xuống: “Còn chưa đi à?”
Hạ Chước vô thức giật giật góc áo: “Cứ như vậy.... mà đi thôi sao?”
“Không thì sao?”
Hình Tu Trúc nhìn Hạ Chước đang ủ rũ bặm môi còn có chút tủi thân, vẻ mặt vốn dĩ đang làm căng cũng thả lỏng hai phần: “Cậu còn muốn ở nhà tôi sao?”
“Em, em...”
Nhất thời Hạ Chước không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
Cậu còn muốn ở cùng với Hình Tu Trúc một thời gian nữa, nhưng lại thực sự không tìm ra được lý do nào cả, đứng tại chỗ lắp bắp một lúc, mới không cam tâm ngậm miệng.
Hình Tu Trúc nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng của cậu, trong đáy mắt thoảng qua ý cười, giọng điệu hiếm khi nhẹ nhàng: “Được rồi, mau về nhà đi, người nhà của cậu đang lo lắng cho cậu đấy.”
Hình Tu Trúc đã xuất đạo bao nhiêu năm nay, đã nhìn thấy rất nhiều loại người khác nhau, mười bảy mười tám tuổi mà còn đơn thuần như Hạ Chước, thật sự là rất hiếm. Hình Tu Trúc không tìm hiểu thân thế của Hạ Chước, nhưng anh biết, Hạ Chước phải được gia đình bảo vệ rất tốt mới có thể đạt đến trình độ này được.
Cậu chủ nhỏ này, nên về nhà sớm một chút để gia đình đỡ lo, cũng tránh gây ra chuyện lớn gì.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn sự dịu dàng hiếm có, Hạ Chước ngơ ngẩn một lúc, Hạ Chước vô thức ngước mắt lên, nhìn thấy nụ cười nhẹ mà thanh lãnh trong đáy mắt Hình Tu Trúc.
Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, trong veo mà lãnh khốc.
Trời đất dường như đột nhiên mất đi màu sắc, sau đó, những đóa hoa đào hống phấn long lanh chậm rãi nở rộ, vươn ra, khoe sắc, tô vẽ lại màu sắc cho trời đất, bao gồm cả núi non đồng bằng, chạm đến vòm trời, trước mặt đều là một màu hồng xinh đẹp.
Khuôn mặt của Hạ Chước cũng hơi ửng hồng, trên đỉnh đầu cảm nhận được một bàn tay ấm áp, cảm giác mềm mại thoáng qua, ngũ quan điển trai anh tuấn của Hình Tu Trúc cũng biến mất qua cửa kính ô tô.
“Đừng đến tìm tôi nữa.”
Tận đến khi đã chạy rất xa, đến tiếng động cơ cũng đều đã mơ hồ, Hạ Chước mới đột nhiên bừng tỉnh.
Hi hi.
Hi hi.
Trên đỉnh đầu cậu có một đám mây hình nấm màu hồng.
“Mẹ ơi...”
Hạ Chước lẩm bẩm, trong giọng điệu tràn đầy kích động không thể tin được, thậm chí ngay cả những lời nói gây tổn thương của Hình Tu Trúc cũng bị cậu vô thức bỏ qua: “Anh ấy sờ đầu mình!!!”
Cậu đột nhiên tự véo mình, đau đến hét lên, lúc này mới chắc chắn đây không phải là mơ.
Chân tóc mềm mại bồng bềnh vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại của lòng bàn tay rộng lớn kia, Hạ Chước cũng giơ tay lên, mơ hồ sờ lêи đỉиɦ đầu mình.
Bốn bỏ năm lên, đầu của cậu được mỹ nhân khai phá rồi!
*
Một lúc sau Hạ Chước mới bình tĩnh lại, sau đó mới nhẹ nhàng bước ra khỏi sân nhà Hình Tu Trúc, hai má hồng hồng, đầu óc vẫn còn ngẩn ngơ.
Đây là một khu biệt thự yên tĩnh, xung quanh không có ai. Ra khỏi nhà Hình Tu Trúc, là một rừng tre lớn, cây tre vừa cao cừa mỏng, dường như che khuất bầu trời.
Hạ Chước do dự một lúc, tìm một chỗ thấp và rậm rạp lá tre khoanh chân ngồi xuống.
Mặc dù không cam tâm, nhưng nhìn cũng nhìn rồi, ngủ(?)cũng ngủ rồi, cậu thật sự không còn lý do nào để dính lấy Hình Tu Trúc nữa.
Hạ Chước vỗ mấy cái lên cái miệng phấn nộn của mình, can đảm làu bầu: “Đi thì đi, ai sợ ai chứ.”
..... Cùng lắm thì mấy ngày nữa lại đến.
Có cái câu này nói như thế nào nhỉ, liệt nữ sợ triền lang, không phải, đại mỹ nhân sợ tiểu hoa yêu dính người!
Hạ Chước nhắm mắt tĩnh tâm vận công, định hấp thu chút linh lực rồi về nhà, vừa nhắm mắt, lại kinh ngạc phát hiện, linh lực trong kinh mạch của mình đã đạt đến trạng thái sung mãn nhất?????
Hạ Chước: Là lỗi hệ thống sao? Có cần tôi phải khởi động lại không?
Cậu mở to hai mắt, sắc mặt ngạc nhiên khi thấy linh lực chảy qua kinh mạch mấy lần, đúng thật là, tràn đầy, linh lực dồi dào.
Quá huyền huyễn.
Mặc dù thực vật động vật thành tinh cũng rất viển vông, nhưng chúng dựa trên quy luật cơ bản, tuân theo quy luật của tự nhiên, chuyển hóa năng lực của trời đất để chúng sử dụng. Trong hoàn cảnh tự nhiên, việc hấp thu linh lực cực kỳ chậm, qua năm tháng, nhưng thực vật này mới trở nên cứng cáp, dần dần có ý thức của riêng chúng.
Mà sau khi có ý thức, linh lực cũng sẽ tương đối dễ dàng hấp thụ hơn, dựa vào trình độ hiện tại của Hạ Chước, ngồi vận công một đêm, linh lực mới có thể tràn đầy được.
Nhưng mấu chốt là... tối qua Hạ Chước ngủ rất say, không hề ngồi thiền vận công một chút nào.
Hạ Chước vẫn không thể nào tin được, thẫn thờ ngồi nhìn đầu ngón tay mình, ngón tay dùng lực, dễ dàng bùng lên một ngọn lửa màu xanh.
Đây là biểu hiện của linh lực tràn đầy.
Hạ Chước dùng đầu óc không được thông minh mấy của mình suy tư, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: lẽ nào là do Hình Tu Trúc?
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, mắt cậu sáng lên.
Vậy cậu có nên đi tìm Hình Tu Trúc xác nhận một chút?
Vậy cậu lại có lý do để gặp Hình Tu Trúc rồi!!!
Nếu ở cùng Hình Tu Trúc thật sự có thể nhanh chóng hấp thu linh lực, vậy... có phải là cậu vẫn còn lý do để bám lấy Hình Tu Trúc không?
Hạ Chước kích động trực tiếp nhảy lên, kết quả tóc cậu vướng vào cây trúc bên quanh.
Đau quá! QAQ!
Hạ Chước ôm đầu, tâm trạng háo hức vẫn không thay đổi, quay về nhà Hình Tu Trúc, soi gương chỉnh lý cẩn thận tóc mình, lại kiểm tra một lần nữa, ăn vận chỉnh tề gọn gàng, mới vội vàng niệm chú, đi tìm Hình Tu Trúc.
Lần này Hạ Chước đã học được rồi, nhảy qua khu vực phòng bảo vệ, rơi xuống một khu rừng nhỏ phía sau phim trường.
Có điều..... mông vẫn không tránh được va chạm.
“Ai___________”
Hạ Chước khẽ hít vào, xoa xoa mông rồi từ từ đứng dậy, bóp eo, nhìn ra khoảng không phía trước, yên lặng đáng giá.
Đang trong thời gian làm việc, trường quay đầy các nhân viên, nhưng Hạ Chước chỉ cần liếc một cái cũng nhìn ra người đàn ông thân hình tuấn tú đứng trong đó.
Người đàn ông vẫn mặc một áo choàng trắng, mái tóc dài buông thõng phía sau, khiến thân hình càng thêm mảnh khảnh.
Các diễn viên khác cũng đang gấp rút trang điểm, nhưng Hình Tu Trúc hoàn toàn không cần, làn da của anh thanh lạnh, giống như ánh trăng, chỉ cần đứng ở đó, không cần sửa sang dư thừa gì.
Hạ Chước vô thức dừng động tác xoa mông, đứng thẳng dậy, lặng lẽ nhìn chằm chằm Hình Tu Trúc, trong chớp mắt mọi thứ đều chậm lại.
Đến chớp mắt một cái cũng cảm thấy mình đang khinh nhờn vẻ đẹp này.
Các diễn viễn trang điểm, chỉnh lý quần áo xong vào vị trí, đạo diễn hô “action”.
Đây là một cảnh quay riêng của Hình Tu Trúc và một diễn viên khác, Hạ Chước chưa xem kịch bản, cũng bởi vì cách qua xa không nghe rõ thoại, chỉ có thể đứng từ xa nhìn hai người họ ngồi đối diện nhau, ăn uống, nói chuyện vui vẻ.
Khi nhập vai, toàn bộ khí chất của Hình Tu Trúc đều thay đổi, gương mặt trở nên dịu dàng hơn, trên miệng nở một nụ cười vừa phải, cách xa như vậy, trong cơn mơ hồ, Hạ Chước vẫn có thể cảm nhận được ánh sao trong mắt anh.
Hạ Chước cắn chặt góc áo, mắt lưng chòng: quá ngưỡng mộ rồi, cậu thật sự đang quá ngưỡng mộ rồi!!! Cậu cũng muốn được ánh mắt chuyên chú đó ngắm nhìn!!!
Nghĩ vậy, bàn tay nhỏ bé của Hạ Chước nắm chặt thành nắm đấm: tốt nhất đừng để cậu biết nam diễn viên kia là ai, cậu sợ cậu không nhịn được sẽ đập anh ta mất!
Ánh mắt Hạ Chước nhìn chằm chằm vào hai người ở đó, thấy từ ngữ của bọn họ bắt đầu trở lên kích động, mà một giây sau, nam diễn viên kia vung tay, một bình rượu đều đổ hết lên người Hình Tu Trúc.
Rượu trong suốt đọng lại thành từng giọt nhỏ dọc quần áo, dọc theo áo choàng trắng mà nhỏ xuống, cho nên đâu đâu cũng đều ẩm ướt. Chiếc áo trắng ướt đẫm dính vào chân Hình Tu Trúc, càng làm tôn lên đôi chân dài thon thả của anh.
Có điều lúc này, Hạ Chước không có bất kỳ cảm giác tán thưởng nào.
Cậu đau lòng chết đi được!!!!
Mặc dù bây giờ vẫn là cậu đơn phương si tình, nhưng cậu hận không thể ngậm trong miệng nâng trên tay mà nâng niu, đại mỹ nhân cứ như vậy mà bị người ta hất rượu vào người, cho dù là anh đang quay phim, Hạ Chước cũng không thể nhịn được.
Khiến cậu càng tức giận hơn còn ở phía sau.
Sau khi nam diễn viên kia hất rượu, còn trực tiếp ném ly rượu vào người Hình Tu Trúc!
“Bốp!”
Là thanh âm giòn giã của gốm sứ vang lên.
Ly rượu đập vào người Hình Tu Trúc, văng ra ngoài, rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau rồi.
Hạ Chước vô thức hít sâu, không thể không mở to mắt, không bỏ qua nụ cười khinh thường trên khóe môi của nam diễn viên kia.
Con ngươi Hạ Chước đột nhiên nhíu chặt lại, nam diễn viên kia nhất định là cố ý.
Giây tiếp theo, nam diễn viên hồi phục là trạng thái kinh hoàng, anh ta nghiêng người trước mắt Hình Tu Trúc, vừa gật đầu lại vừa cúi đầu, nhìn động tác của anh ta, như đang xin lỗi Hình Tu Trúc.
Hạ Chước lo lắng, bất chấp bị phát hiện mà tiến lên phía trước hai bước, nhìn trộm tình huống của Hình Tu Trúc.
Nhân viên vội vội vàng vàng giúp Hình Tu Trúc chỉnh lý lại vết nước trên quần áo, Hình Tu Trúc cúi người, nhấc ống quần lên, mắt cá chân đáng lẽ phải trắng mịn sưng lên một mảng đỏ, còn có vài vết xước.
Cùng lúc đấy, đạo diễn cũng vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: “Thầy Hình, thầy không sao chứ?”
“Không sao.”
Giọng Hình Tu Trúc lạnh lùng, chỉ dùng ngón tay vuốt ve làn da bị sưng đỏ: “Để tôi nghĩ mười phút, bôi chút thuốc, được không?”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.”
Đạo diễn vội vàng bảo nhân viên đi tìm hòm thuốc, nam diễn viên đứng bên cạnh Hình Tu Trúc, liếc nhìn đạo diễn đang lo lắng, rồi khúm núm, lại xin lỗi Hình Tu Trúc: “Thầy Hình, thật sự xin lỗi, kỹ thuật diễn của thầy quá tốt, làm em bị cuốn vào kịch bản, nên xúc động nhất thời mới ném cái ly kia.”
Anh ta ôm eo, giọng điệu vô tội: “Em còn chưa có kinh nghiệm, còn phải nhờ vào thầy dẫn dắt, thầy... sẽ không tính toán với thế hệ trẻ bọn em chứ?”
?
Anh ta vẫn còn có thể đẩy nghiêm mặt đẩy cái nồi này về cho Hình Tu Trúc sao?
Hạ Chước suýt nữa nổ tung tại chỗ.
Hạ Chước nhìn ánh mắt anh ta có vẻ khinh nhường, không tin Hình Tu Trúc không nhìn ra được, cậu vừa tức vừa tủi thân, lại nghe thấy Hình Tu Trúc đáp: “Không sao.”
Giọng điệu lạnh lùng, không nhìn ra được cảm xúc nào, ánh mắt cũng lười nhìn.
Trong lòng Hạ Chước khó chịu, tràn đầy đau lòng.
Nếu như Hình Tu Trúc tính toán với anh ta, vậy nam diễn viên kia sẽ đổ lỗi cho anh, nói Hình Tu Trúc khắt khe với đàn em, tiền bối ức hϊếp đàn em?
Quá giả dối!
Thật quá đáng!
Hạ Chước cong miệng, xắn tay áo muốn xông lên đánh người, chân cũng đã nhấc lên, nhưng lại cứng nhắc hai giây, liền trở về chỗ cũ.
Cậu đột nhiên nhớ ra câu nói cuối cùng mà Hình Tu Trúc nói trước khi đi là gì, anh nói, đừng đến tìm anh nữa.
Giọng điệu lãnh đạm vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, chân Hạ Chước đóng băng tại chỗ.
Hộp thuốc rất nhanh chóng được mang đến, Hình Tu Trúc từ chối sự giúp đỡ của nhân viên tự bôi thuốc cho mình.
Hạ Chước lại không nhịn được tiến lại gần hơn, muốn nhìn rõ xem vết thương của Hình Tu Trúc nghiêm trọng thế nào, không cẩn thận một chút, quần áo của cậu ma sát với lá cây tạo ra tiếng sột soạt.
Hạ Chước vô thức nín thở, sẵn sáng bỏ chạy bất cứ lúc nào, may mà các nhân viên vẫn đang bận rộn bên cạnh Hình Tu Trúc, không phát hiện động tĩnh ở đây.
Hạ Chước thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía bên này.
Đôi mắt đẹp của người đàn ông vô thức nhướng lên, đường viền hốc mắt càng sâu.
Hình Tu Trúc nhìn thấy rõ ràng một thân hình nhỏ bé nhoáng lên.
“Đứa nhóc này, đúng là cố chấp.”
Hình Tu Trúc cười một tiếng, đặt hòm thuốc xuống, quay người hướng đạo diễn: “Xin lỗi, chờ chút, tôi đi nhận cuộc điện thoại.”
Anh đứng dậy, đi từng bước về phía rừng cây, nơi Hạ Chước đang nấp.